…—————-…
Tầng hai.
Phòng sách của Lưu Trần Lãng.
Yên Phi Lộ đi vào ngồi bên cạnh Lưu Trần Lãng.
Lộ Vĩ cau mày :”Này anh em,mày nuôi bồ nhí à?”.
“Không phải!”.
“Đang bàn chuyện lớn,đưa phụ nữ vào đây làm gì, thế là khỏi bàn luôn nha, tao còn nhiều việc lắm không có nhu cầu đến tán ngẫu với mày đâu!”.
Yên Phi Lộ tỏ vẻ đáng thương :”Không,tại hai người họ đuổi em lên đây nên…”.
“Nên cô cũng nghe theo à,cô là con chó hay con người thế!”Lưu Trần Lãng cắt ngang.
“Em…!”.
Lộ Vĩ hai mắt đầy sát khí :”Cút!”.
Yên Phi Lộ bám lấy tay Lưu Trần Lãng :”Trần Lãng,em…”.
“Điếc à, còn không mau cút!”.
Lưu Trần Lãng hất tay cô ta ra,Yên Phi Lộ chỉ đành đi ra ngoài.
“Đệch! Lưu Trần Lãng đừng có bắt cá hai tay,mất vợ đấy!”.
Anh bĩu môi :”Tôi không có hứng thú với cô ta vả lại tôi chỉ thích mỗi Lam Sương thôi!”.
“Hừ! tại sao mày lại thích cô bé đó thế!”.
“Còn nhớ không?”. Lưu Trần Lãng cầm ly rượu thượng hạng lắc lắc.
“Không!”. Lộ Vĩ hút một điếu thuốc lá, làn khói mờ ảo bay trên không trung.
“Năm đó chúng ta đã cá cược còn gì, chỉ cần người phụ nữ nào dám tát tao thì tao sẽ bắt về làm vợ còn gì?”.
“Ồ,tao suýt nữa thì quên mất!”.
“Và từ cái tát đấy mày cũng thích cô bé đó luôn!”.
“Ừ…”.
Cả hai bắt đầu bàn về thuốc súng và ma túy.
“Nghe nói Nguyệt Reii đã rời khỏi Xích Đao rồi nhỉ?”. Lưu Trần Lãng hỏi.
“Thì sao?”.
“Chỉ cần chiêu mộ được cô ta, thì ma túy sẽ không có vấn đề gì khó!”.
Đến giờ cả hai vẫn chưa biết Cố Phi Nguyệt là Nguyệt Reii.
Lộ Vĩ cười nhạt :”Cô ta có thể chiêu mộ được không thì tao không biết,quan trọng ma túy cô ta sản xuất ra đều là cực phẩm,giá cả một trăm triệu 1 viên quả thực không tồi”.
“Hừ! cô ta đã mai danh ẩn tích rồi, làm sao tìm được cô ta chứ!”.
“Thôi bỏ qua cô ta đi, mày đã là ông trùm ma túy bậc nhất Châu Á rồi còn đòi hỏi gì nữa?”.
“Ai mà chẳng muốn đứng trên đỉnh cao của danh vọng chứ!”.