Huyền Tịch dời ánh mắt sang chỗ Lam Nguyệt đang ngòi, lạnh nhạt nói:
“Xem đủ?”
Đang xem kịch Lam Nguyệt: “…”
Khụ, được rồi, nàng cũng không muốn ngồi xổm cả đêm. Lam Nguyệt đem mặt nạ đeo lên, dù sao có Phượng Lam Uyển ở, nàng cũng không muốn lộ mặt.
“Haha, Đại thần, ngươi nói cái gì a, ta là vừa mới về tới a, sao hả? Chúng ta có đồng bạn à?”
“Ồ, hóa ra ngươi ở đó à? Cứ tưởng Đế Quân bị bỏ rơi chứ!”
Tuyết Phong Trần nhìn Lam Nguyệt xuất hiện, vẫn không nhịn được trêu chọc.
Lam Nguyệt: “….”
Bỏ rơi? Nói đùa.
“Di, ngươi sao lại đeo mặt nạ rồi? Gương mặt ngươi không phải cũng rất xinh đẹp sao?”
“Ha, Ngược lại Tuyết lão thái gia không phải bị Đại thần đuổi đi chứ?”
Tuyết Phong Trần:”………..”
“Phụt! Khụ khụ khụ.!!!”
Đám đệ tử phía sau có người không nhịn được cười, Tuyết Phong Trần liếc nhìn một lượt đều che miệng ho khan.
Đến khóe môi Huyền Tịch cũng hơi nhếch lên.
Tuyết Phong Trần quay lại, nheo mắt nhìn Lam Nguyệt:
“Lão thái gia? Tiểu tử, ta nơi nào lão?”
“Hnmm… ngươi không phải sư thúc tổ của bọn họ à? Vậy ít nhất ngươi cũng hơn trăm tuổi đi? Kia, không gọi lão?”
“Ngươi ngươi….”
Tuyết Phong Trần chỉ vào Lam Nguyệt, quả thực không thể phản bác.
Trước nay, cũng chỉ có tiểu hồ ly có thể khiến hắn á khẩu.
“Còn nữa, tạ hạ là nam nhân, lão nhân gia ngài dùng hai chữ xinh đẹp, là đang muốn vũ nhục ta?”
Lam Nguyệt nheo mắt lại, cười như không cười nôa.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
Tuyết Phong Trần không cãi lại, đổi sang đe dọa.
Lam Nguyệt nhướng mi, chuyển hướng đến cạnh Huyền Tịch, ngồi xuống, cười nói:
“Ngài có thể thử?”
Tuyết Phong Trần giận hóa hóa cười.
“Tiểu tử, ngươi cho là hắn sẽ cản ta?”
“Ân, hắn mạnh hơn ngươi.”
“….”
Lại không phản bác được!!!!
“Hừ! Huyền Tịch đế quân, người của ngươi đúng là tốt!”
Tuyết Phong Trần không nói lại Lam Ngyệt, lại chuyển hướng sang Huyền Tịch.
“Quá khen.”
Tuyết Phong Trần:”….”
Không nghĩ Huyền Tịch lần này vậy mà trả lời hắn!
Không nghĩ tới hắn vậy mà trả lời!
“Ta thấy ngài vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, tu vi bị áp chế, ngày mai không phải còn đi tranh truyền thừa à?”
Lam Nguyệt nhìn Tuyết Phong Trần còn muốn nói chuyện, giành trước mở lời.
“Công tử, chỗ nghĩ đã chuẩn bị xong.”
Lúc này, Phượng Lam Thanh mới có cơ hội lên tiếng.
Tuyết Phong Trần cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nhìn nhiều Lam Nguyệt vài lần, sau đó xoay người rời đi.
Lam Nguyệt ngáp một cái, cuối cùng cũng đi, đúng là phiền phức a.
“Đại Thần, ngươi có muốn dựng trại?”
Lam Nguyệt thấy Huyền Tịch vẫn luôn im lặng, nhàm chán mở miệng.
“Mệt mỏi?”
Huyền Tịch quay sang hỏi nàng.
“Không có.”
Nàng mặc dù bôn ba mấy ngày, nhưng chỉ cần tu luyện một chút, sẽ không thấy mệt mỏi.
“Biết đánh cờ không?”
“A, biết một chút.”
Lam Nguyệt nghe hắn hỏi, cũng có chút mơ hồ trả lời, chỉ thấy hắn phất tay một cái, trước mặt nàng liền xuất hiện một bàn cờ vây.
“A?”
Không nghĩ tới dị giới này cũng có cờ vây, Lam Nguyệt tỉ mỉ hồi ức lại, trước đây nguyên chủ cũng từng xem Phượng Lâm Thiên chơi, cách thức chơi cũng tương tự nhau, không khác mấy.
“Đại Thần, ngươi đi đâu cũng mang theo đầy đủ như vậy sao?”
Huyền Tịch im lặng một chút, cầm một quân cờ trên tay, liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Không muốn chơi?”
“A? Chơi, chơi a.”
Lam Nguyệt cũng không lại hỏi nhiều, ngoan ngoãn chơi cờ.
Chơi một lượt liền đến trời sáng.
Kỳ nghệ của Huyền Tịch quả thực rất cao, nàng chơi cả đêm cũng không thắng nổi hắn một ván, cùng lắm là duy trì thế cờ lâu hơn.
“Đại thần, bái phục, ta không thắng nổi a.”
“Ngươi chỉ mười mấy tuổi, kỳ nghệ còn không tệ.”
Huyền Tịch nhàn nhạt cho đánh giá.
“Đa tạ.”
Hừ, còn không xem nàng là ai? Năm đó lúc còn ở Hoa Hạ, so về kỳ nghệ, nàng xưng thứ hai tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất. Chỉ là nàng đối với môn này cũng không yêu thích, cũng chưa gặp đối thủ lợi hại như Huyền Tịch, nên cũng không nghiên cứu sâu.
“Đế quân, tiểu tử, các ngươi vậy mà chơi cờ suốt đêm?”
Nàng vừa nói xong, Tuyết Phong Trần liền chen vào.
Hắn cầm quạt xếp trên tay, hồng y như lửa, mặc phát tùy ý mà đi đến, mang theo một chút yêu mị, tuấn dật.
“Tuyết công tử thật rảnh rỗi.”
Lam Nguyệt biết Huyền Tịch sẽ không làm loại giao tiếp này, nên nàng vẫn là xung phong nhận việc đi.
“Di, không kêu lão thái gia nữa?”
“Nếu ngài muốn, ta có thể….”
“Không cần! Không cần!”
Tuyết Phong Trần vội xua tay, tiểu tử này công phu miệng lưỡi thật không vừa.
“Nga, ta vẫn chưa biết tên ngươi?”
Gặp mặt cũng mấy lần, vẫn chưa biết tiểu tử này tên gì.
“Dạ Ảnh, tên của ta.”
Lam Nguyệt cười nhạt, tùy ý nói.
Huyền Tịch nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Tuyết Phong Trần thì sửng sờ, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Ngươi, tên Dạ Ảnh?”
Lam Nguyệt có chút nghi hoặc, trong lòng cảnh giác.
Người này….
Chẳng lẽ người tiểu hồ ly nhắc tới? Không đúng, người tiểu hồ ly nói là nữ, quan trọng là tiểu hồ ly không thể có đồng bạn là nhân tộc đi? Đây hẳn đây là trùng hợp?
Lời tác giả:
Có ai đoán được, tiểu hồ ly trong miệng Tuyết công tử nhắc đến là ai không ~
