Nghe được lời này, trong lòng Lâm Dương đột nhiên kinh ngạc, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
“Bách Tùng, ông…”
“Tôi bị thương rồi.” Tần Bách Tùng nói thẳng.
“Khi nào?”
“Hai tiếng trước, khi ra ngoài bị một chiếc xe đụng phải.”
“Thật sao?”
Ánh mắt của Lâm Dương nghiêm nghị.
“Đây không phải là trùng hợp.” Tần Bách Tùng trầm giọng nói: “Đám người Hàn Quốc kia có chuẩn bị mà đến, tôi và Lạc Bắc Minh đồng thời xảy ra chuyện, bọn họ hiển nhiên cũng lường trước sau khi Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện các người sẽ tìm tôi, cho nên bọn họ liền nhằm vào tôi.”
Đạo đức thể thao của người Hàn Quốc nỗi tiếng thế giới là không công bằng, bên trong có vô số tư liệu đen mờ ám.
Vì thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn, vì cái gọi là vinh dự, thậm chí bọn họ có thể bẻ cong cái gọi là lịch sử, bịa đặt mọi thứ nhìn như rất huy hoàng.
Bây giờ làm ra những việc bỉ ôi như vậy, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tình hình không máy lạc quan.” Lâm Dương nói.
“Đúng vậy, chỉ sợ không chỉ có tôi, mà các vị bác sĩ Trung Y nỗi tiếng phần lớn cũng đã bị bọn họ sắp xếp, tôi vừa mới gọi cho người của hiệp hội Trung Y Trung Quốc, xin bọn họ bảo vệ cách vị bác sĩ nỗi tiếng khác, để tránh cho bọn họ lại gặp phải chuyện bắt trắc.”
“Tốt, vậy bọn họ sẽ đến đây sao?”
“Tôi cế gắng hết sức để sắp xếp cho bọn họ, nhưng nói thật, xem như bọn họ có thể đến đây được, cũng chưa chắc thắng được Hàn Y, dù sao những bác sĩ Hàn Quốc đó…Thực lực cũng không kém.” Tần Bách Tùng lo lắng nói.
Trước đó, bọn họ đều dùng cách chính quy để đánh bại bác sĩ của các tỉnh khác.
“Vậy ý của ông là gì?” Lâm Dương hỏi.
“Có hai sự lựa chọn, một là tin tưởng vào sự sắp xếp của Lạc Bắc Minh, nếu Lạc Bắc Minh để cháu gái của ông ta ra trận, nhất định ông ta đã có chuẩn bị chiêu sau, có lẽ Lạc Thiên có thể thắng vì đánh bất ngờ, chiến thắng Hàn Y. Hai là xin bậc thầy như ngài tự thân xuất mã, nếu là ngài nói…” Tần Bách Tùng hơi kϊƈɦ động.
*Tôi biết ý của ông.” Lâm Dương lập tức ngắt lời ông.
ï “Vậy thầy…” Trong giọng nói của Tần Bách Tùng tràn đầy sự chờ mong.
Nhưng…Lâm Dương không nói gì.
Tần Bách Tùng khe khẽ thở dài, đôi mắt lộ ra sự thất vọng, đã rõ ràng rồi.
“Cứ giao cho Lạc Thiên đi, nếu cô ấy dám lên, nhất định không thành vấn đề.”
Nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây điện thoại bên kia Tần Bách Tùng nằm trêи giường bệnh vẻ mặt bát đắc dĩ.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Lúc này, một cô gái trẻ xinh đẹp đi vào phòng bệnh, vẻ mặt nôn nóng nói.
Tần Bách Tùng lập tức cười ha ha nói: “Yên tâm đi cháu gái, bộ xương già này của ông nội con còn chưa chết được đâu! Chỉ là bị thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cô gái trẻ nhẹ nhàng thở ra, kiểm tra vết thương trêи chân của Tần Bách Tùng, sau đó đứng dậy đi gọt quả táo.
Nhìn cổ tay của cháu gái đeo một sợi dây màu đỏ, Tần Bách Tùng không khỏi thở dài.
“Nghiệp chướng…”
“Ông nội, ông nói gì vậy?”
“Không…Không có gì…”
“ÓC”
Cô gái trẻ đưa quả táo qua, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây đỏ kia, ánh mắt dần dần rơi vào trầm tư…
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dương lập tức gọi cho Lạc Thiên.
“Ông cụ Tần…Cũng xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì? Chẳng lẽ nói…Người Hàn Quốc thật sự có âm mưu?”
Đôi môi của Lạc Thiên không có chút màu sắc.
“Cô không cần hoảng, bây giờ điều cô cần phải làm là ỗn định, nghe theo ông nội của cô, chuẩn bị cho trận quyết đấu ngày mai đi.” Lâm Dương an ủi nói.
Lạc Thiên “Ừm” một tiếng, nhưng lúc này giọng nói của cô đang run rẫy.
Bây giờ cô đang phải chịu áp lực chưa từng có.
Lâm Dương biết.
Nhưng không còn cách nào khác.
Ai bảo cô là cháu gái của Lạc Bắc Minh?
“Cô chủ, không ổn rồi, cô mau xem tin tức đi!”
Lúc này bên điện thoại của Lạc Thiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ của một người nhà họ Lạc.
Trong điện thoại im lặng một lát.
“AI”
Lạc Thiên gần như hét lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Dương kêu lên.
“Lâm Dương, anh mau xem tin tức đi.”
Lạc Thiên vừa khóc vừa nói.
Hô hấp của Lâm Dương căng thẳng, lập tức mở trang web ra.
Lại thấy hot search đầu tiên của Weibo đã bùng nỗ.
“Vua y học của Hàn Y Phác Vĩnh Tuấn đã đến sân bay của Giang Thành lúc bốn giò chiều nay, phía Hàn Quốc đã xác nhận, danh sách ra trận ngày mai đổi từ đội trưởng Hàn Y Khương Đại Nguyên thành vua y học Park Yong Jun! Trung Y đang trong tình trạng khẩn cấp!”
Lâm Dương nhìn chăm chú không rời mắt.
Đây mới là chiêu giết người của đối phương.
Hàn Y muốn hoàn toàn tát chết Trung Y!