Trì Sính đi rồi, Nhạc Duyệt theo thói quen lục tìm áo khoác của hắn, đột nhiên một chai mỹ phẩm chăm sóc da rơi ra.
“Đại Bảo?”
Nhạc Duyệt vừa lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu liền hiện lên gương mặt mập mạp của Ngô Sở Úy lúc trước.
Trì Sính về phòng, cầm Đại Bảo trong tay Nhạc Duyệt, đặt vào tay mình vuốt nhẹ, xúc cảm mộc mạc khiến hắn nhớ đến đôi mắt sáng tỏ của Ngô Sở Úy.
Nhạc Duyệt kìm không được nói: “Sao anh lại có cùng phẩm vị với bạn trai cũ của em thế?”
“Bạn trai cũ?” Trì Sính hơi nheo mắt.
Nhạc Duyệt trợn trắng mắt: “Anh ta chỉ xài nhãn hiệu này, lúc học năm nhất mua một chai, dùng suốt bốn năm, đến khi tốt nghiệp còn chưa dùng hết. Đúng là phù hợp với lời quảng cáo đó, Đại Bảo ngày nào cũng gặp…”
Trì Sính dùng ngón tay thô ráp vuốt qua đôi môi mỏng mềm mại của Nhạc Duyệt, hờ hững nói: “Qua hai ngày nữa cùng tôi về nhà đi, ba mẹ tôi thấy em chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Nhạc Duyệt vừa mừng vừa lo, về nhà? Đi gặp lãnh đạo thành ủy sao? Chúng ta đã đi đến bước này rồi sao?
Đội xe cưới xa hoa, hội trường hôn lễ mộng ảo, người trong xã hội thượng lưu nhộn nhịp đến chúc phúc… Nhạc Duyệt vẫn luôn khát khao đến giữa đêm, trăn trở mãi không ngủ được, cô rất muốn được cùng Trì Sính ngủ trên một chiếc giường, nhưng cái con rắn đáng chết đó luôn cuộn mình trên đó, trừng đôi mắt gian tà nhìn cô.
“Trì Sính, anh có thể nhốt nó vào nhà vệ sinh không?” Nhạc Duyệt khẩn nài.
Trì Sính thương yêu vuốt đầu nhọn của Túi Dấm Nhỏ: “Không phải em rất thích nó sao?”
“Thích cũng không thể đặt bên gối a! Lẽ nào sau khi hai chúng ta kết hôn còn phải ngủ khác giường sao?”
Trì Sính âm u nhìn Nhạc Duyệt một cái: “Em chắc chứ?”
“Em rất chắc chắn.”
Một con rắn mà thôi, nhiều lắm chỉ sống mười mấy năm, chọc nó rồi thì lại thế nào?
Thế là, Trì Sính lần đầu tiên nghe theo ý Nhạc Duyệt, ôm Túi Dấm Nhỏ nhốt vào nhà vệ sinh.
Kết quả, chuyện không như Nhạc Duyệt tưởng tượng, cô và Trì Sính nằm trên một chiếc giường thân mật nói về chuyện gặp ba mẹ. Mà sau khi nằm xuống chưa được một phút, cửa nhà vệ sinh bị Túi Dấm Nhỏ vặn mở, nhân lúc Nhạc Duyệt không chú ý, nó bò lên giường, dọa Nhạc Duyệt giật nảy, suýt nữa bại lộ bản tính sợ rắn.
“Em ôm nó về đi.” Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt: “…”
Ra khỏi nhà vệ sinh, chân Nhạc Duyệt đều nhũn ra, cô đã khóa cửa nhà vệ sinh rồi, khóa rất chặt. Nhất thiết đừng ra nữa, đừng ra nữa… Nhạc Duyệt âm thầm cầu nguyện.
Kết quả, Túi Dấm Nhỏ quả thật không ra nữa, nhưng nó cũng không rảnh, đầu tiên là quấn lên tay nắm cửa, không ngừng thử mở cửa. Sau nhiều lần thử không thành công, nó lại bắt đầu lấy đầu gõ cửa, bịch bịch bịch… giày vò cả đêm.
Đêm nay đối với Nhạc Duyệt mà nói là khó chịu cực điểm, chỉ cần tay nắm cửa vang lên, cô liền giật mình. Trì Sính ngủ bên cạnh cô, nhưng cô lại không dám nói một tiếng sợ hãi, Trì Sính nói chuyện với cô, cô còn phải cố gắng biểu hiện rất thả lỏng. Đến mức qua nửa đêm, Nhạc Duyệt thậm chí muốn chạy đến giường bên cạnh.
Sáng sớm, hai mắt thâm quầng nhìn gương, lặng lẽ thề, nhất định phải tìm cơ hội diệt cái thứ đó!