Cậu bắt tay với Sam – người đã chờ trong bãi đỗ xe từ lâu, trước khi bị các phóng viên vây quanh,lại nhanh chóng buông ra.
Ngồi lên xe của Sam, Trì Tiểu Trì thắt dây an toàn.
Sam nói: “Biểu hiện rất tốt.”
Trì Tiểu Trì cụp mắt.
Bất kì góc nhìn nào từ bên ngoài đều chỉ nhìn thấy biểu tình vừa lạnh nhạt vừa luống cuống của Trì Tiểu Trì.
Nhưng giọng điệu của cậu thì không hề hợp với biểu hiện bên ngoài ấy: “Anh cũng vậy.”
Sam nhíu mày.
Trì Tiểu Trì nói: “Thuyết phục được Aaron đến làm chứng, không phải chuyện dễ dàng.”
Sam cười: “Aaron biết nặng nhẹ. Nếu thực sự điều tra đến cùng thì anh ta cũng không thoát được. Chẳng bằng nhận điều kiện mà tôi đưa ra, kiếm một khoản tiền, tìm chỗ nào sống cho an ổn.”
Trì Tiểu Trì nói: “Bella thì sao?” Bella chính là hầu gái người Tây Ban Nha kia.
Sam nói: “Cô ta vốn dĩ đã có điều bất mãn với Mr. Chu, bây giờ bộc phát chuyện này, đương nhiên là cô ta muốn thoát khỏi tâm bão, mà cô ta cũng còn sót lại chút lương tri…”
Trì Tiểu Trì kéo dài giọng: “…Ồ.”
Sam liếc cậu một cái, mới chợt nhận ra điều gì.
Anh ta cười khổ một tiếng: “…Cậu Thẩm, cậu thật sự rất có bản lĩnh đấy.”
—–Nếu như Sam có âm mưu gì, muốn ghi âm cuộc đối thoại của hai người để lợi dụng Thẩm Trường Thanh đứng trên cùng một chiếc thuyền với anh ta thì những biểu hiện vừa rồi của anh ta không chỉ không thành công, ngược lại còn tự mình lòi đuôi.
Trì Tiểu Trì đặt câu hỏi, thực chất cũng chẳng nói gì; Sam thì ngược lại, tự mình làm lộ tẩy toàn bộ toan tính dã tâm không sót điều gì.
…Cho dù đã rời khỏi ánh mắt của truyền thông, trước mặt Sam, Trì Tiểu Trì vẫn biểu hiện không có một sơ hở nào.
Sam ôn hòa nói: “Cậu Thẩm, cậu đừng hiểu lầm. Trong xe không có máy ghi âm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh chắc chứ?”
Sam khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
…Anh ta nhìn thấy chiếc điện thoại Trì Tiểu Trì đang cầm trong tay.
Nhưng rất nhanh, Trì Tiểu Trì liền bật màn hình điện thoại di động lên.
Trên màn hình không có bất kì kí hiệu nào là ‘Đang ghi âm’, chỉ có ảnh chụp chung của Thẩm Trường Thanh và Herp.
Trì Tiểu Trì nói: “…Đùa chút thôi.”
Sam thở dài một hơi: “Cậu Thẩm, cậu đừng hiểu lầm. Tôi với cậu chỉ hợp tác tạm thời, hai bên cùng có lợi mà thôi. Sau khi thành công, chúng ta sẽ…”
“Hai bên cùng có lợi?”
Trì Tiểu Trì vuốt cằm nhìn về phía Sam, ánh mắt vẫn gợn đầy nước, nhìn qua vô cùng yếu đuối, nhưng lời cậu nói ra lại hoàn toàn khác hẳn.
“Mr. Sam, có phải anh tính sai cái gì không nhỉ?” Cậu nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cơ hội lần này hoàn toàn là tôi cung cấp cho anh. Nói cách khác, anh làm việc cho tôi, anh giành được cái gì thì nó là tiền công của anh.”
Sam run lên, nụ cười khéo léo vừa rồi cũng biến thành cứng ngắc.
Sau đó cả đoạn đường đều im lặng.
061 nói với Trì Tiểu Trì: “Câu này của cậu cũng tuyệt tình quá.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đang trải đường cho Thẩm Trường Thanh.”
061 đương nhiên là biết.
Sam hợp tác với ‘Thẩm Trường Thanh’ căn cứ vào mối thù chung với Chu Khai.
Nay Chu Khai đã bị giải quyết, pháo đài này vừa đổ, Sam liền lập tức nắm quyền công ty, thu hết cổ phần của Chu Khai.
Nếu như anh ta có lương tâm còn đỡ, những dù sao Sam cũng là một nhà kinh doanh, nếu anh ta có ý định ghi âm để uy hiếp Thẩm Trường Thanh thì có thể chứng minh rằng Thẩm Trường Thanh đã sớm có âm mưu lật đổ Chu Khai, hủy đi đạo đức cao thượng của Thẩm Trường Thanh, qua đó giảm bớt số tài sản đền bù cho anh. Bởi vậy, trong tay Thẩm Trường Thanh nhất định phải có thứ gì đó để áp chế anh ta.
Tỉ như, trong túi quần tây của Trì Tiểu Trì bây giờ có giấu một chiếc bút ghi âm đang hoạt động vậy.
Trì Tiểu Trì mặc kệ Sam nghĩ thế nào, cậu nhất định phải lấy thứ uy hiếp được Sam.
…Bao gồm ghi âm cuộc nói chuyện giữa Sam và các cổ đông tự ý họp bàn cách lật đổ Chu Khai, bản ghi chép những hành động của anh ta với cổ phiếu của công ty sau khi Chu Khai bị lộ tin xấu trên truyền thông, thậm chí bao gồm cả việc anh ta mua chuộc James, Aaron và mấy nhà truyền thông quan trọng cùng với ghi chép chuyển tiền trong tài khoản ngân hàng của anh ta.
061 rất hi vọng những thứ này sẽ không cần phát huy tác dụng.
Nhưng nếu đến lúc cần phát huy tác dụng thì chúng sẽ là vũ khí vô cùng mạnh mẽ của Thẩm Trường Thanh.
Mà điều Trì Tiểu Trì muốn rất đơn giản: cho Thẩm Trường Thanh một cuộc sống không phải lo ăn lo mặc.
Dù sao cũng không thể đánh xong một trận rồi về nhà tự cạp đất chứ.
Có điều một hệ thống thân sĩ luôn lễ độ với mọi người như 061 vẫn cảm thấy Trì Tiểu Trì nói quá hung ác quá không chừa đường sống.
Đối với chuyện này, Trì Tiểu Trì lại có suy nghĩ riêng: “Cậu thấy người ta xây cầu xây nhà bao giờ chưa, toàn là đóng cọc ‘rầm rầm rầm’. Nhiều khi dịu dàng chỉ có thể tự làm mình cảm động thôi, dù sao thì chân tình cũng không phải cơ sở để giữ một mối quan hệ ổn định, sợ hãi mới đúng.”
061: “…” Cảm giác lời ngụy biện này hợp lý đến mức khó hiểu là sao.
Rất nhanh đã đến nhà họ Chu.
Trì Tiểu Trì chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, nghĩ nghĩ một lát lại quay đầu lại.
“Vẫn rất cám ơn anh. Tôi giúp anh lấy được thứ anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi muốn.” So với lúc nãy, thái độ của Trì Tiểu Trì dịu hơn rất nhiều, “Hợp tác vui vẻ.”
Sam mỉm cười gật đầu, đồng thời nghĩ thầm, đây đại khái chính là triết học trong xã giao của người phương Đông nhỉ.
Cái gọi là ‘vừa đấm vừa xoa’, thật đúng là đáng sợ.
Mười mấy kí giả không đủ quyền vào buổi hop báo vẫn đang chịu muỗi đốt ngồi chờ xung quanh nhà Chu Khai, bọn họ chậm một bước, Trì Tiểu Trì lại có kinh nghiệm dư dả, đã sớm chuẩn bị thẻ từ mở cửa, vừa xuống xe liền bước ngay vào trong biệt thự.
Các phóng viên đành phải vây lấy Sam chưa kịp bỏ đi.
Trong số những người này có không ít phóng viên giải trí nhiều chuyện, vừa thấy Sam cùng đi với Trì Tiểu Trì, lập tức ngửi thấy mùi khác thường: “Mr. Sam, mấy ngày qua ngài với Mr. Thẩm gặp nhau không ít lần, xin hỏi quan hệ giữa hai người như thế nào?”
Đối với một bộ phận công chúng chỉ thích xem trò vui mà nói, bọn họ sẽ thích xem tiết mục kinh điển hoàng tử cứu cô bé lọ lem thoát khỏi cảnh khốn cùng, tuy có hơi theo mô tuýp cũ nhưng lại rất phù hợp khẩu vị của đại đa số quần chúng.
Sam cũng không định chiều theo loại khẩu vị này, bèn bày ra sự lịch thiệp của nước Anh, thận trọng nói: “Chúng tôi chỉ có duyên gặp mặt mấy lần. Nhưng tôi vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của Mr. Thẩm mấy năm qua, đồng thời cũng rất kính nể sự nhẫn nại của anh ấy.”
Không ít phóng viên lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Sam chú ý tới phản ứng của bọn họ, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
…Bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ Thẩm Trường Thanh là hạng người nào.
Đối với người như Thẩm Trường Thanh, anh ta chỉ dám kính nể, tuyệt đối không dám tới gần.
Sau khi nhanh chóng đi vào biệt thự, Trì Tiểu Trì đi chậm dần, chậm rãi bước về phía nhà chính.
Từ sau khi vào cửa, 061 không nhịn được cười, trong chất giọng ấm áp lại có thêm chút khàn khàn, êm tai muốn chết.
Trì Tiểu Trì: “…Cười cái gì?”
061: “Không có gì.”
Trì Tiểu Trì: “…Vừa nãy là chiến thuật thôi, không thể ép Sam quá mức.”
061: “Ừm, chiến thuật.”
Trì Tiểu Trì: “…Không phải tại cậu nói phải dịu dàng một tí đâu.”
061: “Ừm, không phải.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu phiền thật đấy, tôi có thể xin tắt tiếng hệ thống trong một giờ không?”
061 cười: “Rồi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Đang lúc nói chuyện, một người một hệ thống đã đi đến trước nhà chính của biệt thự.
Cửa được mở từ bên trong, gương mặt tiều tụy khó nén sự sợ hãi của Elson xuất hiện.
Gã khiếp nhược nói: “…Mr…Mr. Thẩm.”
Trì Tiểu Trì một lần nữa bước vào lồng giam này, nhưng không còn mang thân phận tù nhân.
Cậu không gây khó dễ cho Elson, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong nhà có thịt bò không?”
Elson: “C…Có. Còn có mì ống.”
Trì Tiểu Trì xắn tay áo: “Chuẩn bị đồ đi. Tôi tự nấu ăn.”
Nửa giờ sau, Trì Tiểu Trì vào bếp, làm bữa ăn đầu tiên cho mình ở thế giới này.
Cậu cần phải ăn no, bởi vì còn có rất nhiều chuyện chờ cậu đi làm.
Trong phòng bệnh đặc biệt, Chu Khai đau đớn mở mắt.
Người được thuê chăm sóc ông ta đi toilet nên trong phòng bệnh chỉ còn một mình ông ta.
Khi ông ta có ý thức cũng là lúc cơn đau ập đến.
Ông ta bật ra câu chửi: “Đm!!!”
Chu Khai giãy giụa, vừa cảm nhận nửa người trên đau đớn kịch liệt, vừa phát hiện ra nửa người dưới không có cảm giác gì.
Loại cảm giác hoàn toàn mất khống chế này khiến ông ta nhất thời hoảng hồn, uốn éo trên giường như một con cá chạch, nghẹn ngào hô to: “Người đâu! Người đâu tới đây mau!”