Ngài Hách ôm chăn về lều, cẩn thận đắp lên người thầy Chu.
Thầy Chu liên tục nói cảm ơn, giọng điệu vẫn vô lực.
Ngài Hách chui lại vào túi ngủ, vừa nằm xuống thì phát hiện cơ thể thầy Chu vẫn đang run lên.
“Vẫn lạnh lắm à?”
“Thực sự tốt hơn chút rồi…”
Thầy Chu cảm nhận được ngài Hách tính đứng lên lần nữa, vội vàng ngăn cản hắn, nói: “Không cần nghĩ cách đâu, đợi lát nữa chắc ổn thôi. ”
Ngài Hách giúp anh nhét lại góc chăn, xong xuôi mới nặng nề nằm xuống.
Ngài Hách nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Thầy Chu bệnh rồi.
Thầy Chu lạnh lắm.
Thầy Chu chắc chắn là đau lắm, chân nhiễm trùng mà.
Thầy Chu không có thuốc uống, phải chịu sốt suốt đêm nay.
Thầy Chu nhỡ bị nóng hỏng đầu thì phải làm sao?
Thầy Chu…
…
Mọi suy nghĩ trong đầu ngài Hách đều tụ lại thành một sợi dây, sợi dây đó hoàn toàn treo vào người thầy Chu.
Ngài Hách không nhịn nổi, hắn ngồi dậy, cởi áo mình ra, đắp lên người thầy Chu.
Hắn thu hết quần áo treo bên ngoài vào, phủ lên người anh.
Hắn lục lọi trong ba lô của mình, lôi hết tất cả quần áo có thể che, đắp lên người anh.
Ngài Hách lại nằm xuống, cảm thấy mình sắp đắp cả người mình lên che chắn cho người ta…
Thầy Chu ngủ rồi, ngài Hách không dám ngủ, chốc chốc lại sờ trán thầy Chu.
Đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của thầy Chu đạt tới cực điểm, cái trán nóng đến doạ người.
Ngài Hách lo lắm. Hắn lấy một cái vớ trong ba lô của mình, đưa lên mũi ngửi, sau khi xác nhận là đồ sạch liền vội vã chạy ra con suối bên ngoài lều, nhúng vớ vào nước lạnh, rồi lại nhanh chóng chạy về, đặt cái vớ lên trán thầy Chu.
Lát sau, cái vớ lạnh ấm lên, ngài Hách lại tiếp tục chạy ra suối nhỏ thấm nước.
Hắn qua qua lại lại vài chuyến, giữa lúc đó, hắn phát hiện trên trời có ngôi sao vọt qua, đợi đến lúc trở lại lều mới ngớ ra đó là sao băng.
Ngài Hách nhìn thầy Chu đã ngủ say, thầm nhủ trong lòng, tôi không có nguyện vọng gì, chỉ mong cơn sốt của thầy Chu chóng hết.
Thầy Chu nửa chừng có tỉnh lại một lần, mơ mơ màng màng nhìn ngài Hách bận tới bận lui.
Ngài Hách nhiều lần khẽ vuốt hai gò mà nóng hầm hập của thầy Chu, tay hắn man mát, mang theo chút ẩm ướt của nước suối, làm thầy Chu thoải mái hơn không ít.
Thầy Chu nghi ngờ trong mắt ngài Hách có ánh sao.
Lại nói, tại sao đôi mắt của hắn luôn lập loè ánh quang giữa đêm tối?
Mà có khi lại là chút tâm ý nào đó khó có thể che giấu trong tâm khảm.
Tự dưng beta lại thấy nó tình mọi người ạ ///-///