– Minh…Triết! Em…đau quá…
Minh Triết đang ngồi làm việc thì nghe tiếng cô gọi chạy vội về phòng thấy cô đang ôm bụng lết về phía cửa.
– Băng Thủy!
Anh chạy vội về phía cô ôm cô vào lòng vút đi tầng mồ hôi thơm ngát với những lọn tóc dính trên mặt.
– Em…em đau quá! Mau…đem em đến…bệnh viện…
Nghe cô nói vậy anh vội bế cô ra xe còn không quên nói với người hầu.
– Thím Lý! Thím vào phòng thu dọn đồ trẻ sơ sinh với đồ của Băng Thủy đem đến bệnh viện giờ con phải mang cô ấy đi trước.
– Vâng vâng!
Trên đường đi cô đau bụng vật vã anh nhìn thì lo lắng động viên bên cạnh thì giục tên tài xế lái nhanh khiến cậu ta toát hết cả mồ hôi hột.
Tại bệnh viện.
Cuối cùng cô cũng đã được đưa vào phòng sinh. Bên ngoài anh đi đi lại lại lo lắng. 30 phút sau mà cô vẫn chưa đẻ đột nhiên cánh cửa bật mở. 1 cô y tá chạy ra nói.
– Mời anh thay đồ rồi vào phòng mổ cùng vợ.
Thấy được vào cùng cô anh vội chạy đi thay đồ rồi bước vào. Thấy cô nằm trên bàn đẻ đầy vất vả nhìn mà khiến anh có chút đau lòng nhưng chỉ thoáng qua. Anh đi lại nắm lấy bàn tay cô tiếp cho cô thêm sức lực.
Sau gần 2 tiếng cuối cùng cô cũng đã sinh ra đứa con trai 3 ký.
2 ngày sau.
Cuối cùng Băng Thủy cũng đã tỉnh sau 2 ngày hôn mê. Kể từ lúc cô vừa sinh đứa bé ra vì kiệt sức mà ngất phải truyền nước đến hôm nay mặt khá khẩm hơn thì cô đã tỉnh.
Vừa mở mắt ra cô nhìn xung quanh là căn phòng trắng toát miệng cô khô khốc không 1 giọt nước. Băng Thủy đưa đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy đâu.
Cánh cửa bật mở miệng cô mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười đó đã vụt tắt khi người bước vào không phải là người trong lòng cô.
– Thiếu phu nhân! Người tỉnh rồi?
– Thím Lý!
Thấy mặt cô vẫn còn nhợt nhạt miệng thì nứt nẻ nên bà đã chạy vội đi lấy nước ấm cho cô uống. Sau khi uống nước cô mới cất tiếng hỏi bà.
– Thím Lý! Minh Triết đâu rồi ạ?
– À! Thiếu gia…thiếu gia có việc bận nên đã đi rồi ạ.
Nghe được câu trả lời của bà nét mặt cô buồn bã. Cô đã mong muốn lúc tĩnh dậy người đầu tiền cô muốn nhìn thấy là anh nhưng khi thức dậy thứ cô nhìn thấy là căn phòng yên ắng và đơn độc. Đột nhiên cô nhớ thấy điều gì đó mới hỏi bà.
– Con của con đâu rồi dì?
Nghe cô hỏi tay bà bất giác khưng lại việc mình làm mà gượng cười trả lời quay lưng lại với cô không muốn cho cô nhìn thấy cảm xúc của mình bây giờ.
– Tiểu thiếu gia đang được nằm trong lồng kính.
Nghe bà nói cô thắc mắc hỏi.
– Sao lại phải ở trong lồng kính? Đứa bé sinh ra đủ tháng mà?
Thấy mình lỡ lời bà mới vội sửa.
– À…vì mấy nay cô hôn mê nên được các bác sĩ chăm sóc.
Mặc dù cô rất thắc mắc nhưng cô cũng không hỏi nữa mà yên lặng.
Đến tối.
Vẫn chưa thấy anh đến cô chỉ biết nắm mắt chờ đợi anh. Mấy cô y tá bước vào phòng của cô xem xét tình hình thấy cô đang ngủ 2 người họ to nhỏ với nhau mà không biết rằng cô đã nghe hết.
– Cô ấy thật khổ thân! Mới sinh con ra 2 mẹ con còn chưa kịp hơi ấm của nhau thì đã bị Chu thiếu gia mang đi rồi. Hazz! Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ được gặp con mình nữa.