Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng bẩm báo: “Đao Cầm công tử trở về rồi!” Lữ Hiển trưng ra biểu cảm cạn lời. Quả nhiên, một lát sau, thiếu niên áo xanh xuất hiện ở cửa Chước Cầm Đường, bước chân đi vào không hề phát ra tiếng, khom người nói: “Đã tìm được người.”—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Lữ Hiển lập tức chấn động tinh thần, ánh mắt tỏa sáng, hỏi vội: “Đông gia phía sau Vưu Phương Ngâm là ai?”
Nhưng Đao Cầm chưa trả lời. Hắn chỉ ngẩng lên, nhìn về phía Tạ Nguy, trong mắt có vài phần chần chờ. Tạ Nguy hiểu được, người Đao Cầm phát hiện thân phận hẳn không bình thường: “Nói ra đi.”
Đao Cầm nói: “Thuộc hạ nói ngắn gọn. Ngay từ đầu theo tiên sinh phân phó, đi Thanh Viễn bá phủ xem, ở ngoài đợi thật lâu, còn tưởng vị Vưu cô nương kia hôm nay sẽ không xuất phủ. Nhưng không nghĩ tới, liền thấy nàng lặng lẽ đi ra, ăn mặc như hạ nhân trong phủ, mang ngân lượng, đi tới một tiệm vải vóc mua một xấp lụa loại tốt nhất, hình như hoa văn mây hạc, sau đó đi mua hai ống bút, nhưng cách quá xa thuộc hạ không rõ là bút gì, còn có…”
Tạ Nguy: “…”
Lữ Hiển: “…”
Kiếm Thư đứng bên cạnh âm thầm vỗ Đao Cầm một cái, thấp giọng nhắc nhở: “Nói ngắn gọn.”
“A.” Đao Cầm sực nhớ ra tật xấu của mình, khẽ gật đầu, quyết định làm theo, đổi cách nói gắn gọn hơn. “Nàng mua rất nhiều thứ, có vải lụa, bút mực, thậm chí còn có một ít son phấn bột nước. Sau đó còn đi miếu dâng hương, nơi đó hôm nay có rất đông người, khách hành hương cũng rất nhiều, ta đi theo nàng không cẩn thận bị sư tiếp khách trông thấy, đành góp hai lượng tiền dầu vừng. Vưu Phương Ngâm hình như cũng góp, sau khi vào trong điện thì cầu bùa bình an…”
Lữ Hiển: “…”
Kiếm Thư: “…”
Tạ Nguy chậm rãi đưa tay day nhẹ mi tâm, nói: “Nói điểm chính.”
Đao Cầm đột nhiên trong lòng có chút ủy khuất, hoàn toàn không cảm thấy mình nói nhiều a. Theo dõi chẳng lẽ không phải nên báo cáo cẩn thận như thế sao? Hắn mấp máy môi, buồn buồn nói: “Ninh nhị cô nương.”
Kiếm Thư trợn mắt, vẻ mặt không tin nổi, vô thức quay đầu nhìn Tạ Nguy. Tạ Nguy đứng trước cửa sổ, trầm mặc. Lữ Hiển nghe không hiểu gì, cũng không biết Ninh nhị cô nương này là ai, tức gần chết: “Bảo ngươi nói điểm chính chứ không phải nói như vậy a! Người này liên quan gì tới Vưu Phương Ngâm? Là đông gia của nàng sao? Gặp nhau thế nào? Ngươi nhìn thấy cái gì? Ài, không đúng, ‘Ninh nhị cô nương’ là ai a? Đao Cầm ngươi ngốc sao, chỉ nói mỗi cái tên thì biết là ai a? Trong kinh thành họ Ninh dù không nhiều nhưng cũng không ít, rốt cuộc là nhà nào? Ngươi —— ”
Một lùm vấn đề như măng mọc đầu xuân tuôn ra không dứt. Lữ Hiển cứ thế thao thao bất tuyệt. Nói mỏi miệng, hắn mới nhận ra thần sắc ba người còn lại có gì đó bất thường, nội tâm giật mình, lập tức ý thức được chuyện không đơn giản: ” ‘Ninh nhị cô nương’ hắn nói, các ngươi đều biết?”
“Ầm ầm”. Chân trời chợt vang lên tiếng sấm rền. Một trận mưa to lạnh thấu xương cuối thu đầu đông, từ trên trời giáng xuống, bỗng chốc bao trùm cả kinh thành. Giọt mưa to rải đầy mặt hồ yên tĩnh bên ngoài Chước Cầm Đường, cũng đập vào song cửa sổ phía trước, tóe lên hơi nước nhỏ bé.
Tạ Nguy nhìn chăm chú, chỉ chậm rãi nói: “Trời mưa rồi a.”
*
Một trận sấm sét đầu đông màu lam nhạt phá vỡ hoàng hôn buông xuống, cũng trong nháy mắt chiếu sáng thư phòng Dũng Nghị hầu phủ mờ tối. Từng chồng từng chồng sách chất cao, lúc sấm chớp xẹt qua, hiện lên như những ngọn núi nhỏ. Ngọn nến trong góc bị gió thổi nghiêng ngả. Vẻ ngoài tuấn lãng của Yến Lâm cũng theo ánh nến lay động hiện lên vẻ băng lãnh thâm trầm hiếm thấy.
Chu Dần Chi bình tĩnh ngồi đối diện Yến Lâm. Hắn vừa được thăng làm Cẩm Y vệ thiên hộ, có thể nói đã có tư cách đụng chạm đến quyền lực trung tâm của Cẩm Y vệ, triệt triệt để để nhảy lên trở thành một vị cấp cao có thể diện. Chỉ là vị trí này không phải mười phần đường đường chính chính có được. Nhưng có sao? Chu Dần Chi cảm thấy từ trước đến nay bản thân không phải chính nhân quân tử, tất cả thủ đoạn trên thế gian, chỉ cần có thể đạt mục đích đều là thủ đoạn tốt.
Tú xuân đao hắn mới được ban cho, sớm đã cởi xuống đặt trên bàn, lúc này chỉ mặc trên người y phục đen, nói với Yến Lâm: “Chu mỗ tham mộ quyền thế, trong lòng đều là danh lợi. Cho nên dù sớm biết chuyện này, nhưng trước khi được lợi, vì trách nhiệm Cẩm Y vệ giao phó, nên không dám nói với thế tử. Đến khi nhị cô nương tiến cử ta cho thế tử, thế tử vừa lao lực giúp Chu mỗ có được vị trí thiên hộ. Chu mỗ là tiểu nhân, tiểu nhân chỉ cần có lợi sẽ làm. Cho nên, hôm nay mới nói thẳng hết thảy ra với thế tử.”
Điều tra Dũng Nghị hầu phủ, là mật lệnh của Cẩm Y vệ. Đời này ai không biết Cẩm Y vệ chỉ nghe lệnh thánh thượng? Đến cùng là ai hoài nghi Dũng Nghị hầu phủ liên quan tới nghịch đảng Bình Nam vương xuất hiện trong kinh lần này, đã rõ rành rành. Chu Dần Chi cho dù là thiên hộ, cũng chỉ theo lệnh phía trên làm việc, làm việc lật lọng, với người không có thế lực như hắn là cực kỳ nguy hiểm. Hắn biết chuyện này đối với thế tử, thậm chí đối với toàn bộ Dũng Nghị hầu phủ, là sấm sét giữa trời quang. Cho nên đánh giá thần sắc Yến Lâm, hắn cũng không khuyên giải gì thêm.
Nghe tiếng sấm rền rĩ bên ngoài, mưa to như trút nước, hắn chỉ chậm rãi nói: “Nếu Dũng Nghị hầu phủ xác thực không có chút nào liên hệ với nghịch đảng Bình Nam vương, Dần Chi đã chịu ân thế tử, tự nhiên sẽ không tạo ra chứng cứ hãm hại hầu phủ. Nhưng nói ra sợ ngài không tin, những ngày này, tại hạ mật tra hầu phủ, lại phát hiện hầu gia cùng Bình Nam vương thật sự có thư từ qua lại. Việc này, thế tử có biết?”
Yến Lâm nghe, chỉ cảm thấy hoảng hốt. Phụ thân tại sao lại liên hệ với dư nghiệt Bình Nam vương? Bàn tay trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, hắn nhắm nghiền hai mắt, chỉ hỏi: “Ngươi đã tra được, vậy khi nào báo cáo?”
Hôm nay Chu Dần Chi có thể tra ra, ngày khác ắt sẽ có Triệu Dần Chi, Vương Dần Chi cũng giống vậy. Còn có thể sẽ điều tra ra càng nhiều, càng đáng sợ hơn Chu Dần Chi. Tâm tư Đế vương, ai có thể ước đoán được?
Yến Lâm dù sao cũng là người đi lại trong cung nhiều, mưa dầm thấm đất, cũng biết không thể nào giấu được chuyện này, chỉ có thể chuẩn bị trước càng kỹ càng tốt. Chu Dần Chi nhìn thiếu niên còn chưa tới quán lễ này, bỗng nhiên cảm thấy hắn không phải kẻ ngây ngô dễ tin người. Vị thế tử này đã suy nghĩ hơn những người đồng lứa rất nhiều. Hắn nhớ tới Khương Tuyết Ninh, chỉ hồi đáp: “Sau bảy ngày, thượng trình chi tiết.”
Yến Lâm liền bật cười. Những chuyện liên quan tới Chu Dần Chi trong chớp nhoáng này lần lượt hiện ra trong đầu Yến Lâm, đan thành một tấm lưới kín kẽ. Những chuyện lúc trước không hợp lý, sau cuộc trò chuyện này, đều trở nên hợp lý. Kể cả những lời Ninh Ninh nói lúc trước… Hắn càng cười, càng ngăn không được chua xót trong lòng.
Chu Dần Chi chỉ ngồi ở kia nhìn, như một ngọn núi trầm ổn, không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lóe lên, phảng phất đối với thiếu niên trước mắt có mấy phần bội phục, lại phảng phất như thờ ơ lãnh tĩnh.
Bên ngoài đã điểm canh giờ dậu. Chu Dần Chi đã nói hết, liền đứng lên, khẽ khom người với Yến Lâm: “Chu mỗ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, trên triều đình càng không thể gây nên sóng gió gì, hết thảy chỉ nghe lệnh làm việc, mong thế tử chớ trách. Trời đã trễ, mưa lại lớn, Chu mỗ còn phải về nhà, không dám quấy rầy thế tử thêm nữa, xin cáo lui.”
Yến Lâm hai mắt không mang chút cảm xúc nhìn lên, chỉ nói: “Thanh Phong, tiễn Chu thiên hộ.” Thanh Phong đứng trước cửa, lên tiếng trả lời.
Chu Dần Chi hành lễ, cầm bội đao trên bàn, đi ra ngoài, nhận ô trong tay Thanh Phong, nói một tiếng: “Không dám làm phiền.” Sau đó theo Thanh Phong đi dọc hành lang ra ngoài.