Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy.
“Nhục nhã ta, căm hận ta, ta cũng chẳng rơi miếng thịt nào. Thế gian này nhất nhất đòi nợ máu trả máu, giết ta coi như thay trời hành đạo, xả giận chúng sinh.” Y nhổ vào Đàm Đài Hổ một cái, ác ý cười rộ lên, “Nói như cái rắm. Đồ thành chính là kỵ binh Biên Sa, chôn giết bốn vạn quân sĩ cũng là kỵ binh Biên Sa, muốn xử Thẩm Trạch Xuyên ta, trước tiên nên thẳng cái mông ngươi lên, đi rửa nước tiểu kỵ binh Biên Sa vung trên đỉnh đầu cho sạch sẽ. Ta là một kẻ tiện mệnh, chết cũng không hết tội. Nhưng ta chết xong liền xóa bỏ món nợ kỵ binh Biên Sa chắc?”
Đàm Đài Hổ nói: “Mẹ kiếp còn tự tẩy tội cho mình! Thả kỵ binh Biên Sa nhập cảnh không phải là thằng cha ngươi à?!”
“Vậy ngươi giết ta đi.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc tay quẹt lên cổ mình, “Xin ngươi đấy, nhanh hộ cái, giết ta đi. Giết ta xong, Thẩm tặc liền tuyệt chủng luôn.”
Đàm Đài Hổ bất ngờ thẳng thân dậy, lập tức rút ra song đao, bổ về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Đinh Đào vừa tỉnh ngủ mới nhảy vào cửa, thấy thế liền kinh hãi hô lớn: “Lão Hổ, đừng có làm y bị thương! Ta phải trông y đấy!”
Đàm Đài Hổ nào còn nghe lọt, song đao chém vang phần phật ra gió. Đinh Đào nhảy cao ba thước, lại muốn xông vào, ai ngờ Cốt Tân tóm sau cổ hắn một cái, không cho hắn đi.
“Cả nhà lão Hổ ở Trung Bác chết rồi, ” Cốt Tân nói, “ngươi không thể bắt hắn bỏ qua cho Thẩm Trạch Xuyên.”
Đinh Đào nói: “Nhưng đó không phải đều là Thẩm Vệ làm sao? Liên quan gì đến y!”
Cốt Tân ngập ngừng một chút, lại không nói tiếp.
Đao của Đàm Đài Hổ tước lên mặt Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên xoay chân đá trật cổ tay cầm đao của hắn. Cánh tay Đàm Đài Hổ tê rần, thanh đao bay ra ngoài.
Mành của phòng ký tên đúng lúc nhấc lên, Thị lang Binh bộ Dương Tông Tri giương mắt nhìn đao kia bay tới.
Thần Dương lập tức nhấc tay muốn bắt chuôi đao, nào ngờ Tiêu Trì Dã càng nhanh hơn, bao đao xoay một cái, thanh đao phập vào tuyết.
Cương đao đóng xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ, chấn động đến tất cả Cấm quân trong viện đồng thời quỳ thân, nhất tề hô lên: “Tổng đốc thứ tội!”
Tiêu Trì Dã không đáp bọn họ, đeo đao về, giơ tay nhấc mành cho Dương Tông Tri, cười xoà nói: “Ngự hạ vô lễ, khiến Dương thị lang sợ hãi rồi.”
Dương Tông Tri sao dám ở thêm, lúng túng phụ họa vài tiếng rồi bước nhanh ra sân, lên xe ngựa, cũng không cần người tiễn, run rẩy đi khuất.
Tiêu Trì Dã tiễn người xong, quay lại nhìn người quỳ một viện.
Thần Dương tự biết mình có lỗi, vội vàng nói: “Tổng đốc, là thuộc hạ sơ sẩy giám sát, không — “
“Ngươi xem vui không ít.” Lúc Tiêu Trì Dã đang nói, Mãnh rơi trên vai hắn, hắn lấy ra ít thịt luộc đút cho hải đông thanh, chỉ nói, “Việc này Triêu Huy không làm được.”
Sắc mặt Thần Dương nhất thời trắng bệch.
Tiêu Trì Dã không đứng trước mặt người khác quở trách Thần Dương, bởi vì Thần Dương là thủ lĩnh cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh lên mặt Thần Dương ngay dưới mắt mọi người, khiến Thần Dương sau đó không ngóc đầu lên trước huynh đệ được, mất đi uy tín, nhưng câu này của hắn lại giết lòng Thần Dương nhất.
Thần Dương cùng Triêu Huy đều là người tài mà Tiêu Phương Húc lựa chọn. Triêu Huy trầm ổn, đi theo Tiêu Kí Minh chiến công đầy rẫy, là phó tướng mà đến Khuất Đô không có mấy người dám lờ mặt đi. Thần Dương luôn ở vương phủ Ly Bắc, năm năm trước mới theo Tiêu Trì Dã. Hắn hành sự thận trọng, sợ nhất là bị người ta nói không bằng Triêu Huy, đây là trận đọ sức giữa huynh đệ trong nhà bọn hắn.
Hôm nay Tiêu Trì Dã nói câu này, không chỉ là đòn cảnh cáo, mà còn làm cho hắn xấu hổ vạn phần.
“Năm năm trước ta nhận chức Tổng đốc, đều nói Cấm quân là đám lưu manh ăn hại, không nói kỷ luật quân đội nhất, không đặt Tổng đốc vào mắt nhất.” Tiêu Trì Dã vuốt Mãnh, nói, “Loại binh này, ta mang không nổi. Muốn ở lại Cấm quân, hoặc là biến mình thành người quy củ, hoặc là cuốn gói cút ngay.”
Ngực Đàm Đài Hổ chập trùng, hắn không cam lòng nói: “Tổng đốc nói đúng, trước đây chúng ta đều nghe theo ngài, nhưng tên kia tính là gì vậy? Hắn cũng được gọi là binh sao? Ta nhậm Chỉ huy Đồng tri, quan to hơn mấy lần, nói hắn vài câu thì sai à? Lão tử ăn bát cơm này, cũng không thích vờ vịt trước kẻ bán mông!”
“Thứ hắn đeo là yêu bài Cẩm y vệ, bây giờ nhận công việc của cận vệ. Ngươi ngồi vào vị trí của ta rồi hẵng tát vào mặt hắn, đó mới là bản lĩnh của ngươi.” Tiêu Trì Dã hạ mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy bản thân không sai?”
Đàm Đài Hổ mạnh miệng nói: “Không sai!”
“Vậy còn oán giận cái gì, ” Tiêu Trì Dã nói, “đi thôi.”
Đàm Đài Hổ phút chốc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: “Tổng đốc vì kẻ này mà muốn cách chức của ta?!”
“Cấm quân không có tư thù, bớt con mẹ nó làm mai cho ta đi, ta không vì ai hết.” Tiêu Trì Dã trầm giọng, “Cấm quân ta nói phải được, ngươi có thể làm chủ chính mình thì còn gọi ta Tổng đốc làm gì? Cởi thân áo giáp này, tháo đôi cương đao này, có huyết hải thâm cừu gì ngươi cứ việc đi đòi, chỉ cần ngươi hạ được hắn trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi mặc thân áo giáp này, mang yêu bài Cấm quân, vậy chỉ có thể nghe lời của ta. Hôm nay chư vị xem trò rất vui, đứng trên mặt Tiêu Sách An ta mà nhảy vui vẻ, có cốt khí, đủ dũng cảm, vậy còn nói kỷ luật quân đội cái gì? Tất cả cút đi làm sơn đại vương há chẳng càng sướng à!”
Mọi người cúi thấp đầu không dám nhiều lời. Mãnh ăn xong thịt luộc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.
Tiêu Trì Dã nói: “Xưa nay không phải thích nói ta háo sắc mê muội sao? Hôm nay ta liền làm như thế, thu yêu bài của Đàm Đài Hổ, tiễn hắn ra cửa!”
Cấm quân cùng kêu lên: “Tổng đốc bớt giận!”
Đàm Đài Hổ không chịu nhận sai, hắn run tay kéo yêu bài kia xuống, nói: “Ta cùng Tổng đốc là huynh đệ một hồi, năm năm nay đã nhận ân của Tổng đốc, mạng cũng nguyện cho Tổng đốc dùng! Nhưng hôm nay ta đã làm sai điều gì? Tổng đốc lại vì mỹ sắc mà tổn thương lòng ta, cách chức ta! Được! Đàm Đài Hổ ta chịu rồi!”
Hắn dứt lời liền đặt yêu bài và mũ sắt trên đất, dập đầu ba cái với Tiêu Trì Dã, đứng dậy cởi áo giáp, mặc áo trong nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
“Dùng sắc hầu người, ta xem ngươi sống được đến khi nào! Thù của lão tử, tương lai sẽ đòi ở tên trọc Biên Sa, nhưng ngươi cũng không thoát được đâu!”
Đàm Đài Hổ lau đôi mắt, ôm quyền chào bốn phía.
“Chư vị huynh đệ, gặp lại sau!”
Hắn bước ra, thật sự bỏ đi.