Nói rồi Hải Lâm hôn lên vai trần của Hạ Liên, vô cùng hài lòng với cô gái này.
Lễ đính hôn của La Hàn diễn ra với không gian tiệc đứng sang trọng, khách mời không quá đông hầu như đều là người trong giới kinh doanh.
Hơn bảy giờ tối Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ đến nơi, cô mặc chiếc váy đen, còn anh mặc vest tông xẹt tông.
Bước chân vào sảnh bữa tiệc, mọi sự thu hút đổ dồn về phía Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ tình tứ khoác tay sánh đôi bên nhau, là thật hay đóng kịch thì bọn họ tạm thời chưa thể xác nhận.
La Hàn cùng vợ sắp cưới vui vẻ đi đến, cười nói: “Tôi còn tưởng cậu không đến”
Kiều Chính Hạo cười như không: “Đương nhiên là phải đến”
Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, Mạc Nhược Vũ mắt đối mắt với vợ La Hàn, càng nhìn càng quen mắt. Loading…
Cô gái mỉm cười ngọt ngào nhìn Mạc Nhược Vũ: “Chị không nhận ra tôi sao?”
Hai người đàn ông cùng hướng mắt về Mạc Nhược Vũ, cô nhìn thật kỹ cô gái kia hồi tưởng ký ức: “Âu Nhã?”
“Phải” Âu Nhã thanh lịch gật đầu.
Mạc Nhược Vũ há hốc ngạc nhiên nhìn Âu Nhã, cô gái thắt tóc hai bên bị Kiều Dương từ chối tình cảm năm cấp ba hiện tại thay đổi đến không nhận ra, Âu Nhã ngày xưa giản dị nhút nhát, Âu Nhã đối diện lúc này lại vô cùng xinh đẹp gợi cảm trong bộ váy đuôi cá ôm sát cơ thể. Mạc Nhược Vũ tự hỏi nếu Kiều Dương ở đây liệu có hối hận vì bỏ lỡ một mỹ nhân ẩn giấu nét đẹp.
“Hai người quen nhau sao?” La Hàn hiếu kỳ hỏi.
Mạc Nhược Vũ chưa kịp mở miệng thì Âu Nhã đã lên tiếng trước, cô ta ôm cánh tay La Hàn tình cảm nói: “Chị ấy là đàn chị năm cấp ba của em”
“Thật sao? Thật trùng hợp” La Hàn mặt mày rạng rỡ.
Mạc Nhược Vũ cười gượng gạo, nếu để Kiều Chính Hạo biết Kiều Dương từng từ chối tình cảm Âu Nhã, sau đó xuất hiện tin đồn cô với Kiều Dương hẹn hò… chưa gì cô đã thấy tương lai mù mịt với anh.
“Chị đúng thật là lạ nhỉ, năm đó chị có tin đồn với Kiều Dương, lên đại học hẹn hò với Hải Lâm, cuối cùng lại lấy Kiều thiếu gia đây, tình duyên của chị cũng thật tốt, không giống như tôi” Âu Nhã cố tình nhắc đến để “đốt nhà” Mạc Nhược Vũ, còn giả vờ đáng thương rằng đường tình duyên của mình trắc trở.
“Không sao” La Hàn cưng nựng gương mặt rướm lệ của Âu Nhã, an ủi: “Có anh đây rồi”
Mạc Nhược Vũ cười lạnh, lén chuyển động con ngươi sang Kiều Chính Hạo bên cạnh, sắc mặt anh tăm tối, đôi mắt sâu thẳm mang tia giết người, cô vội nhìn sang nơi khác, căng thẳng nuốt nước bọt.
Chạm mắt với nhau, Âu Nhã đắc ý lên mặt chọc tức Mạc Nhược Vũ, Mạc Nhược Vũ khẽ thở dài sầu não, thời gian đúng là vũ khí mạnh nhất thay đổi một con người. Cũng giống như Mạc Nhược Vũ, từ một cô gái vô tư trở thành người phụ nữ trăm mối lo nghĩ, đánh mất cả thanh xuân tươi đẹp vô tư.