Một tay khác của Vương Điền nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay áo, góc nhọn của hộp cộm đau lòng bàn tay anh.
Lương Diệp cọ chóp mũi lên cổ anh, cất giọng biếng nhác: “Biện Vân Tâm chưa bao giờ bế trẫm, bà ấy không thích trẫm.”
Bàn tay nắm chặt hộp của Vương Điền thoáng nới lỏng: “Ừ.”
“Trẫm không thích bị người khác chạm vào.” Lương Diệp khẽ nhíu mày: “Rất tởm lợm.”
Vương Điền nhéo nhẹ gáy hắn.
“Trẫm cũng không cần bạn bè.” Giọng Lương Diệp càng thêm lạnh lùng cứng rắn: “Thứ nào không đáng tin cứ giết là được. Nếu ngươi dám phản bội trẫm, trẫm ắt cũng sẽ không nhẹ nhàng tha cho.”
Vương Điền thở dài, ngón tay cái dịu dàng vuốt ve làn da mỏng tại mang tai hắn: “Sao? Tính xẻo sống ta? Hay lột mặt xuống đặt ở đầu giường ngươi?”
Lương Diệp chê ghét nhíu mày: “Trẫm sẽ cho ngươi chết dễ nhìn hơn chút.”
“Vậy thì xin thật lòng cảm ơn ngươi.” Vương Điền tức cười.
Lương Diệp cười khẩy một tiếng, khẽ nghiêng đầu: “Sờ cả tai kia đi.”
“Hồi nhỏ, lúc ta bị ốm khó chịu, mẹ ta… nương ta sẽ day cho ta kiểu này.” Vương Điền day nhè nhẹ huyệt vị sau tai hắn: “Nương ta ở ngoài là một người quyết đoán nói một không nói hai… nhưng hễ ta khóc thì bà ấy lại hết cách với ta.”
“Yếu nhớt, trẫm không khóc đâu.” Lương Diệp cười lạnh nhạt một tiếng.
Vương Điền hỏi: “Lần đầu uống canh Bạch Ngọc ngươi cũng không khóc sao?”
Lương Diệp im lặng hồi lâu, mới trúc trắc đáp: “Không.”
“Ồ, lần trước ta nếm một ngụm, đau suýt khóc luôn.” Vương Điền nhíu mày: “Khó uống quá thể.”
“Ai cho ngươi uống?” Lương Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt sa sầm.
“Ngươi bỏ chén canh lại đó nên ta muốn thử xem có vị gì.” Vương Điền cười tủm tỉm: “Bệ hạ à, ngươi như vậy thật dễ khiến ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì hả?” Không biết Lương Diệp suy luận sao mà trông hơi bực bội. Truyện Huyền Huyễn
“Rằng ngươi rất quan tâm ta.” Vương Điền sờ mặt hắn, khóe môi cong cong: “Ngày nào ngươi cũng trêu chọc ta, khả năng ta sẽ không hài lòng làm một món đồ của ngươi đâu.”
Ánh mắt Lương Diệp dần trở nên nguy hiểm: “Mơ mộng hão huyền.”
Vương Điền chỉ cười hiền hòa nhìn hắn, cười đến nỗi Lương Diệp hơi sượng: “Không cho cười.”
Vương Điền rất vâng lời, dừng cười, ánh mắt lại quyến luyến từ mi mắt đến đôi môi hắn, bịn rịn đến mức bất giác nuốt nước bọt. Lương Diệp chỉ khoác hờ bộ trung y, đường cong vòng eo thon gầy săn chắc của người hằng năm luyện võ vừa trơn tru vừa đẹp đẽ, có khác biệt nhỏ so với vóc dáng của người hằng năm làm bạn với phòng tập thể hình là anh… trông còn thu hút ánh nhìn hơn.
Dường như ánh mắt anh nóng bỏng quá, thành thử Lương Diệp vô thức kéo vạt áo trước lại, chặn đi đường nhìn càn quét của anh.
“Nắng dịu hơn chút rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Vương Điền đứng dậy, đưa một tay tới trước mặt Lương Diệp.
Lương Diệp nhìn thoáng qua anh, vươn tay nắm lấy tay anh, mượn sức anh đứng dậy. Hắn cười u ám: “Đừng mưu tính trò quỷ gì, chọc giận trẫm là không có quả ngon ăn đâu.”
Vương Điền chỉ vào dấu hôn trên cổ mình: “Ngươi khinh nhờn ta đến thế này, ta chẳng qua chỉ nhìn ngươi một cái mà ngươi đã đổ oan cho người ta. Có là món đồ cũng không bị bắt nạt đến vậy đâu ha?”
“Ngươi khinh nhờn trẫm trước.” Lương Diệp cười lạnh lùng: “Còn to gan lừa trẫm, nói là cắn, quỷ kế đa đoan.”
Đuôi lông mày Vương Điền khẽ nhúc nhích: “Trí óc kém nhưng lại nhớ rõ những việc này phết.”
Lương Diệp tặng anh một cái nhìn rét căm, Vương Điền bình tĩnh đáp trả.
Chẳng qua, kiểu tranh đấu này của cả hai đã định sẵn không ra được kết quả. Cuối cùng, đôi bên nhìn đến cay xè mắt, không hẹn mà cùng nhau dời đường nhìn, tiếp tục lên đường.
Mặc dù khắp người toàn vết thương nhưng Lương Diệp vẫn đi nhanh thoăn thoắt, trên đường thậm chí còn định vác theo Vương Điền bay đi, lại bị Vương Điền kiên quyết ngăn cản: “Ngươi không muốn sống nữa chứ ta vẫn muốn sống sót ra khỏi núi.”
Lương Diệp đáp: “Trẫm khiêng ở vai lành lặn.”
“Không được.” Vương Điền đanh mặt: “Ta sẽ đau chết mất.”
“Được chiều từ bé.” Lương Diệp không hài lòng nhận xét, đưa quả dại vừa hái cho anh.
Vương Điền nhận lấy, cầm khăn lau khô cẩn thận, Lương Diệp đã gặm một miếng to, nhìn anh rất chê.
“Quả này ngọt không?” Vương Điền lại gần hỏi.
Lương Diệp điềm nhiên cắn thêm một miếng to nữa: “Ngọt như mía lùi, trẫm giỏi hái quả nhất đó.”
Vương Điền thấy hắn ăn sảng khoái vậy nhưng vẫn dè dặt cầm lên, định cắn một miếng nhỏ trước. Lương Diệp đưa quả dại mình mới cắn nửa tới bên miệng anh: “Ngươi nếm thử quả này của trẫm trước, xem trong hai quả, quả nào ngọt hơn.”
Vương Điền ngờ ngợ cắn một ngụm nhỏ, hương vị ngọt lành mát lạnh lan khắp khoang miệng. Anh lập tức buông lòng cảnh giác, cắn một miếng quả dại của mình, nào ngờ vừa vào miệng, hương vị chua chát đã xộc thẳng lên đỉnh đầu. Anh bị chua đến méo mặt: “Lương Diệp!”
Lương Diệp nhìn anh cười đắc chí, vết thương đỏ au trên mặt như nhuốm một tầng ánh sáng mỏng dưới nắng mặt trời, sắc màu vàng kim nhỏ vụn phác họa đường cong lưu loát sống động nơi khóe mắt đuôi mày hắn, che lấp hình ảnh đế vương điên cuồng hung hiểm kia vào sâu trong bóng tối.
Vương Điền hung tợn nhai ruột quả chua lè, muốn bản thân tỉnh táo hơn chút. Và rồi, anh vừa khiếp sợ vừa buồn thương phát hiện ra mình vẫn thấy Lương Diệp cười rộ lên trông rất đẹp.
Điều đáng buồn nhất của con người chính là tự cho rằng mình đúng. Cho rằng bản thân có thể cứu vớt và thay đổi một người khác, kết quả phát hiện điều ấy thật viển vông, lại vẫn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Vương Điền điên thật rồi. Anh nhìn Lương Diệp, thầm nghĩ: Tự luyến cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
… Nhưng Lương Diệp là một Vương Điền khác mà, biết đâu được?
Biết đâu được cái con khỉ.
Vương Điền ném quả dại trong tay vào bụi cỏ, nói với Lương Diệp đang cười trên nỗi đau của người khác: “Đi thôi.”
Lương Diệp rảo bước theo, cười đưa một quả dại khác còn nguyên vẹn đến bên miệng anh.
Vương Điền liếc hắn. Nhìn ánh mắt ác liệt nóng lòng muốn thử kia, anh thở dài, cắn xuống, lại sửng sốt.
Ngọt lịm mát lành, ngọt hơn hẳn quả Lương Diệp ăn trước đó.
Lương Diệp nhướng mày khoe khoang với anh.
Vương Điền nhận lấy, ăn hết trong vài miếng rồi nắm chặt tay áo hắn chùi lau. Lương Diệp cầm ngón tay anh muốn nhét vào miệng, thình lình bị anh vỗ một phát lên trán.
Lương Diệp liếm răng nanh, nét mặt chẳng hề thiện lành. Hắn cắn rách ngón tay mình, nhét nó vào miệng anh, sau đấy nhìn chằm chằm ngón tay anh như hổ rình mồi.
Thỉnh thoảng Vương Điền vẫn không theo kịp mạch tư duy quái gở của hắn. Anh giấu tay vào tay áo, liều chết không nghe.
Coi bộ Lương Diệp nhận thức được hành vi ép buộc không hiệu quả với anh cho lắm nên dọc đường liên tục đụng chạm cọ xát, thậm chí ‘không quản ngại vất vả’ đút cho anh thêm một quả ngọt nữa.
Vương Điền bị hắn làm phiền quá độ, đành dúi ngón tay đến bên môi hắn: “Cắn nhanh đi.”
Lương Diệp nhìn anh với vẻ mặt khôn lường. Hắn liếm láp lòng bàn tay ngòn ngọt của anh: “Trẫm nói muốn cắn ngươi bao giờ?”
“Vậy thì…” Chưa nói hết lời, cơn đau gắt đã truyền từ lòng bàn tay tới.
Lương Diệp cắn đầu ngón tay anh, nhếch môi cười: “Cơ mà ngươi đã cầu xin trẫm thì trẫm cũng chỉ biết tác thành cho ngươi thôi.”