Có phải là tự cô ảo tưởng hay không, dù sao cậu cũng chưa nói từ “Thích” bao giờ. Có lẽ cô ở bên cạnh cậu mãi thành quen nên trở thành vật thuộc sở hữu của cậu, dẫu sao Cố Hoài Bích là người trọng tình cũ và ghét người mới.
Cho đến bây giờ, trái tim Biên Biên không phải là không có mất mát.
Đồng đội thi đấu đứng đối diện vẫy tay với cô, ý bảo cô cuộc thi sắp bắt đầu rồi, phải đến bể bơi làm nóng người.
Biên Biên vội cất điện thoại vào trong tủ, đội mũ và đeo kính bơi lên sau đó đi theo mọi người ra bể bơi.
Biên Biên quét mắt một vòng khán phòng, cuộc thi thế này người xem đa phần là người thân của các tuyển thủ nên số người xem không nhiều chỉ có vài người ngồi thưa thớt ở hàng đầu, và Cố Hoài Bích không có tới.
Có cha cô, Cố Thiên Giác, Tuệ Tuệ và Tiết Thanh ngồi ở hàng đầu, bọn họ hò hét cổ vũ tinh thần cho Biên Biên, Biên Biên cười với bọn họ, ý bảo mọi người yên tâm.
Cố Hoài Bích không có tới, trong ngày quan trọng của Biên Biên.
“Trần Biên Biên, đội của các bạn đã sẵn sàng.” Có một huấn luyện viên mặc đồ thể thao màu trắng đi tới, hướng dẫn các cô làm nóng người trước khi xuống nước.
Biên Biên ổn định lại cảm xúc, sau khi làm nóng người thì đi tới khu vực chuẩn bị.
**
Sáng sớm tinh mơ Cố Hoài Bích đã ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên, nhưng mới đi được nửa đường cậu nhận được điện thoại của Trần Chu, nói là Phan Dương ở tiệm net Ngôi Sao bị người ta đánh tới mất nửa cái mạng.
Tính cách của Trần Chu so Phan Dương và mấy anh em khác thì chững chạc hơn nhiều, cậu ta không nói bậy bao giờ, nếu cậu ta nói mất nửa cái mạng chắc chắn là bị đánh sắp chết.
Cố Hoài Bích lập tức quay đầu lại, hỏi Trần Chu địa chỉ của tiệm net Ngôi Sao. Ở đó đúng thật là có đánh nhau, Phan Dương bị đánh đến vỡ đầu, máu chảy đầm đìa đầy đất, mọi người đứng xem còn cảm thấy ghê đến da đầu tê dại.
Phan Dương bị mấy tên côn đồ ấn giữ dưới đất đánh tơi bời, Cố Hoài Bích đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng nện đánh nặng nề của ai đó.
Cố Hoài Bích thong thả đeo khẩu trang lên, để che mũi khỏi mùi khói nồng nặc sau đó cậu đẩy cửa đi vào.
Chuyện sau đấy khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ trơ mắt nhìn cậu trai ở đâu xuất hiện một tay nhấc một người đàn ông vạm vỡ cao 1m8 lên, nhẹ nhàng quăng ra ngoài cửa sổ, tay còn lại ném một tên khác cao to không kém ra xa.
Trong vài phút đồng hồ, chỉ với một mình cậu đã xử mấy tên côn đồ, Phan Dương với cái đầu đầy máu, ôm bụng chống người đứng lên, chưa nói được câu nào đã phun ra một ngụm máu.
Cố Hoài Bích quay đầu lại nhìn Trần Chu cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trầm giọng nói: “Ngốc à? Đừng đánh nữa gọi 120 đi?”
Trần Chu vội vàng gọi 120, kêu xe cứu thương, đáng buồn là xe cứu thương còn chưa tới, xe cảnh sát đã đến trước.
Tất cả mọi người đánh nhau đều bị cảnh sát bắt, tất nhiên là bao gồm cả Cố Hoài Bích.
Nguyên nhân dẫn đến cuộc ẩu đả khá đơn giản, sáng sớm đám người Phan Dương đến tiệm net, thấy mấy bàn bên cạnh đang chơi game, do cái miệng thối chê người ta không nên chơi như thế này thế kia, kỹ thuật hạng bét gì gì đó, kết quả đối phương cũng là người nóng nảy, một câu không hợp là động tay động chân.
Mấy tên côn đồ ấy toàn là đầu thiết, ỷ bên đó có được Tae Kwon Do đai đen, đánh đám Phan Dương túi bụi, may là Cố Hoài Bích đến kịp, không thì hôm nay bọn họ không còn mạng đi ra khỏi chỗ này.
Cố Hoài Bích bị còng tay, cảnh sát ấn cậu đầu và nhét cậu vào xe cảnh sát.
Tuy nhiên nếu chuyện đánh nhau này kết thúc ở đây, có lẽ sẽ không đến mức quá tệ, nhưng trùng hợp hôm nay là ngày Biên Biên thi đấu, Cố Hoài Bích lại bị còng tay ngồi trong xe cảnh sát mà lòng nóng như lửa đốt.
Thế nên trong khi xe cảnh sát chờ đèn xanh, Cố Hoài Bích đưa tay ra bên ngoài bẻ gãy còng đồng thời đá văng cửa xe, chạy!
Tiếp đó, có thể nói từ trước tới nay ở Giang Thành chưa từng xảy ra cảnh xe cảnh sát đuổi theo tội phạm kích thích y như phim bom tấn Hollywood.
……
Biên Biên đoạt được giải nhất của cuộc thi bơi lội, mọi người nhốn nháo quá trời, Cố Thiên Giác hét chói tai đến sắp bay mất nóc nhà.
Lúc này, “Tội phạm bỏ trốn” Cố Hoài Bích kéo theo một cơn gió mạnh xô cửa chen vào trong đám người ở bể bơi, đúng lúc nhìn thấy Tiết Thanh khoác khăn tắm lên người Biên Biên, Biên Biên còn cười với cậu ta.
Cảnh này kích thích đầu cậu “Ong” một tiếng, cảm giác da đầu nứt toạc.
Cố Hoài Bích trầm mặt và rời khỏi bể bơi mà không nói câu nào, tay cậu nắm chặt thành nắm, còn chưa đi tới đường lớn, lửa giận cậu cố gắng kiềm lửa giận sắp bùng nổ, con ngươi xuất hiện những đường tơ máu hoàn toàn khác với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ đánh nhau vừa rồi.
Cậu thật sự rất cáu, định xoay người quay lại bể bơi xé xác cái người chạm vào người Biên Biên thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng đúng lúc này xe cảnh sát đuổi đến, cảnh sát lập tức xuống xe bao vây Cố Hoài Bích.
Vụ truy bắt ở bên ngoài không ảnh hưởng gì tới việc tổ chức lễ trao giải bình thường trong bể bơi, Biên Biên đứng trên bục lãnh giải thưởng, lãnh đạo thành phố tự tay trao giải cho cô, thế là Biên Biên nhận được khoản tiền thưởng kếch xù như ý muốn.
Nhưng cô không vui chút nào, cảm giác trong lòng trống vắng.
Mười một giờ tối, Đỗ Uyển Nhu đưa Cố Hoài Bích từ cục cảnh sát về nhà, bà tức giận đến run người, không phải do cậu bướng bỉnh phá phách, mà là do lo sợ.
Lúc bà nhận được điện thoại của cảnh sát, bà đang ở một cuộc họp quan trọng của hội đồng quản trị, nghe nói Cố Hoài Bích bị bắt đến sở cảnh sát, bà bất chấp những chuyện khác, cấp tốc lái xe đến sở cảnh sát hỏi thăm tình hình.
Bà được cho biết là Cố Hoài Bích đánh nhau ở tiệm net, sau đó lại nhảy xe chạy trốn bị cảnh sát đuổi bắt vài con phố, đến cổng sân vận động thì bị bắt.
Cảnh sát nói đùa với Đỗ Uyển Nhu: “Tốc độ chạy đường dài của con trai cô không khác gì vận động viên marathon cả.”
Tuy đây là một câu nói đùa, nhưng Đỗ Uyển Nhu lại đổ đầy mồ hôi lạnh, bà chỉ nói là cậu được rèn luyện sức khỏe từ nhỏ, sức chân rất mạnh.
“Nếu bọn họ phát hiện bí mật của con, con có biết sẽ ra sao không!”
Trong phòng khách, Đỗ Uyển Nhu vỗ bàn tức giận nói: “Cố Hoài Bích, mẹ nhắc nhở con, nếu còn còn muốn sống như người bình thường, thì xử sự cho giống người bình thường một chút!”
Cố Hoài Bích ngước mắt liếc nhìn Đỗ Uyển Nhu, lạnh lùng nói: “Trên thế giới này, người không có tư cách gọi con là quái vật nhất chính là mẹ, mẹ là người sinh con ra, không phải à.”
Đỗ Uyển Nhu như bị sét đánh, buồn bã nói: “Cố Hoài Bích, con trách mẹ sao?”
Cố Hoài Bích có chút hối hận, nhưng đang ở độ tuổi nổi loạn, cậu bị sự tức giận vô cớ chi phối nên lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hồi lâu sau cuối cùng cậu cũng nói: “Con có thể kiểm soát được, con sẽ không thay đổi đâu.”
Đỗ Uyển Nhu kích động nói: “Nếu con có thể kiểm soát được thì sáu năm trước con đã không làm chuyện đó với anh con!”
Bà vừa nói ra, người Cố Hoài Bích run lên, Đỗ Uyển Nhu cũng lập tức dừng chủ tài này lại, bà ngồi trên ghế giống bị rút hết sức lực: “Trở về phòng con đi.”
Cố Hoài Bích đi lên cầu thang, không buồn nhìn Cố Thiên Giác trốn ở sau rèm cửa sổ ở hàng lang nghe lén.
Cố Thiên Giác cầm điện thoại định mật báo cho Biên Biên, nhưng màn hình điện thoại bỗng nhiên đen thui, mở kiểu gì cũng không lên.
Một tiếng đập sầm cửa lại vang lên, trái tim nhỏ bé của Cố Thiên Giác đập thình thịch theo.
……
Sau đó, sự việc Cố Hoài Bích và bọn Phan Dương đánh nhau bị bắt đến sở cảnh sát lan truyền trong nhóm lớp, Biên Biên nghe nói ngày bọn họ bị bắt là ngày cô thi đấu.
Trước khi bắt đầu thi đấu cô còn gửi cho Cố Hoài Bích định vị và nhắn tin khéo léo bày tỏ mong muốn hy vọng cậu tới xem thi đấu.
Cậu biệt tăm biệt tích, thậm chí còn không trả lời.
Một câu giải thích cũng không có, một tuần trôi qua rồi, cậu vẫn chưa liên lạc với cô.
Nghỉ hè, Biên Biên buồn chán ở nhà với tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Tuổi dậy thì tâm sinh lý thay đổi, những tâm sự thầm kín hóa thành nỗi uất ức được phóng đại lên không ngừng, thậm chí vào những lúc trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, cô đều len lén lau nước mắt
Hóa ra đơn phương lại khó chịu như thế này.
Thậm chí Biên Biên nghĩ lại cảm thấy những việc Cố Hoài Bích làm lúc trước toàn là lợi dụng cô, cô thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu đối xử với mình rất chân thành.
Mấy ngày ngắn ngủi, chợt Cố Hoài Bích trở thành nỗi tâm sự trong lòng Biên Biên, người mà được gắn mác là lăng nhăng, bạc tình.
Cuối cùng vào buổi tối nọ, sau khi Biên Biên lau nước mắt, cô rút kinh nghiệm xương máu quyết định dao sắc chặt đay rối* vì không muốn thích cậu một cách hèn mọn như vậy.
*Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát.
Vì thế cô gửi tin nhắn chia tay cho Cố Hoài Bích.
Vẫn như tin nhắn trước, tin nhắn này cũng không thấy tăm hơi, không ai nhắn trả lời lại. Ngày hôm sau, Biên Biên quyết định phấn chấn lên, không được sa vào những cảm xúc tiêu cực đó, cô muốn sống một cuộc sống của chính mình, không được buồn bã vì người nào đó không xứng đáng.
Sau khi đơn phương chia tay, Biên Biên hẹn Tuệ Tuệ đi dạo phố, tiện thể mời Tuệ Tuệ ăn một bữa cơm, chúc mừng cô đạt được giải quán quân cuộc thi bơi lội.
Nhưng cơm chiều mới ăn được một nửa thì điện thoại của Biên Biên vang lên, là Cố Hoài Bích gọi.
Đột nhiên trái tim Biên Biên đập rất nhanh, cô hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại.
Trong điện thoại rất ồn ào, hình như có tiếng ai đó đang hát, còn có tiếng con trai cười đùa rất lớn.
Cậu không nói gì cả, tiếng hít thở có chút hỗn loạn.
Biên Biên mấp máy môi, khẽ gọi tên của cậu: “Cố Hoài Bích.”
Cậu không đáp lại, chợt có tiếng Phan Dương vang lên: “Anh Hoài say đến như vậy rồi còn gọi cho ai đấy…”
Vài giây sau, điện thoại báo bận.
Cậu tắt máy.