Lạc Hợp cúi đầu thu dọn đồ đạc: “Không cần.”
Kỳ Hàm đi tới trước mặt y, ngữ khí cầu xin: “Giáo sư… Em, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Thầy đừng giận, từ giờ em sẽ không viết lách nữa, chỉ nghiên cứu đề tài thầy yêu cầu thôi, thầy…”
“Tôi nói không cần.” Lạc Hợp nhìn cô. “Là lỗi của tôi, tôi trông đợi ở em quá nhiều.”
Ngữ điệu bình thường của y đã lạnh lẽo cứng rắn, lúc này trầm giọng xuống, càng lộ ra băng giá đến thấu xương. “Kỳ Hàm, tôi thật sự rất hy vọng chưa từng quen biết em.”
Có lẽ y thực sự không biết gì về Kỳ Hàm, thế nên mới chẳng rõ chấp niệm của cô là gì. Mãi đến tận khi y nhận được một bức di thư, và một thi thể cháy khét.
“Phải, không liên quan. Cái chết của em ấy do rất nhiều người tạo thành, mà những kẻ kia cũng chưa bao giờ tự trách.” Lạc Hợp trả lời.
【 Vậy thì, tại sao anh không dám công khai di thư của cô ấy? 】
【 Anh luôn luôn phủ định Kỳ Hàm, lẽ nào trong đó không có lòng đố kị sinh viên của mình có sức ảnh hưởng lớn hơn mình sao? 】
Trong lúc đối thoại, vô số dây dẫn nhỏ bé đã xuyên thủng cơ thể Lạc Hợp, cẩn thận tránh đi những bộ phận yếu hại. Y thoạt nhìn vẫn chỉnh tề như trước, chỉ là trên quần áo đã nở đầy hoa máu lấm tấm. Mồ hôi Lạc Hợp vã ra như mưa, biểu tình lại vẫn hững hờ.
【 Cô ấy nói anh chỉ biết đứng nhìn trên đỉnh tháp ngà, anh rõ ràng nghe hiểu, nhưng vẫn lãnh ngôn tương hướng[4]. 】
[4] 冷言相向 – đại ý là tôi có sai thì em cũng không được cãi, gần gần như ‘Cả vú lấp miệng em’.Người đàn ông đứng trên đỉnh tháp ngà, cách sinh hoạt đời thường của cô quá xa, thực sự quá xa, có nỗ lực đến mấy cũng không với tới được. Mà y lại đứng ở nơi xa xôi như vậy nhìn xuống, chế nhạo cô vô dụng.
Director còn đang dạt dào cảm xúc, Lạc Hợp đã mở miệng cắt ngang: “Biết không, giọng điệu tự cho là bản thân hiểu rõ như mi, khiến ta buồn nôn vô cùng.”
“Lý Chấn tham ô, Lâm Sơn Chi lạm dụng ma tuý, Tiêu Hàn Khinh ngộ sát, đưa ra trước pháp luật cũng sẽ không bị tử hình. Mi lại bày vẽ phô trương, ra vẻ bản thân có ý thức đạo đức cao lắm. Khi bạo lực định làm điều thiện, điều thiện chỉ là tạm thời; nhưng cái ác nó gây ra sẽ là vĩnh viễn[5].”
[5] Tư tưởng bất bạo lực của Mahatma Gandhi.【 Câu này tôi biết! Danh ngôn của Gandhi đúng không? 】
【 Nhưng mà có phải anh hiểu lầm gì đó không vậy? Death Show không phải tòa án đạo đức, càng không có tính chất như một phiên tòa xét xử. 】
【 Tôi làm vậy, đơn giản chỉ do chơi vui thôi. 】
“Vậy nên mi không đáng sợ.” Lạc Hợp yếu ớt cười cười. “Mi chỉ đáng thương thôi.”
“Một mình tự chơi một trò chơi mà chỉ có mình mình thích, thực sự đáng thương.”
“Trò chơi của mi, ta chơi chán rồi.”
Tự cho là hiểu rõ.
Lạc Hợp đang cười nhạo Director, đồng thời, cũng tự cười nhạo chính mình.
Y tự cho là hiểu rõ Kỳ Hàm, tự cho là hiểu rõ Ngụy Tử Hư. Y từng ôm ấp quá nhiều kỳ vọng với Kỳ Hàm, từng dành quá nhiều tín nhiệm cho Ngụy Tử Hư.
Tự cho là hiểu rõ. Những kẻ ngồi sau màn hình gõ chữ chỉ trích, có phải cũng mang theo loại tự tin như vậy không? Lạc Hợp vô ý kiêu ngạo, lại đánh giá thấp sức công kích của ngôn từ. Y bị hủy hoại bởi những lời đồn, chết cũng do những lời đồn.
Dây dẫn trải rộng khắp cơ thể y. Nhìn kỹ lại thấy từ nơi chôn dưới da thịt tỏa ra những phân nhánh dọc ngang lít nhít, như ẩn như hiện gồ lên dưới da. Y bị treo giữa không trung, bày ra tư thế như Chúa Giê-su bị đóng đinh, đáng tiếc sau lưng không có thánh giá, chỉ có dây dẫn rối loạn trải dài. Từng vòng từng vòng vắt ngang, tựa như một võng lưới data nối liền các thiết bị đầu cuối[6].
[6] Terminal. Thiết bị đầu cuối máy tính là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử sụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.Khóe mắt Lạc Hợp chảy ra nước mắt sinh lý do đau đớn, thuận theo gò má gầy gò của y trượt xuống. Kính mắt ngưng tụ hơi nước, giữa màn sương mờ ảo đó y nhìn thấy Ngụy Tử Hư. Hắn đứng giữa đám người, thống khổ mà nhạo báng ngước nhìn Lạc Hợp.
Thì ra dù ở nơi không ai nhìn thấy, hắn cũng không dám dỡ xuống lớp ngụy trang.
Trong lòng Lạc Hợp đột nhiên có chút đồng tình.
Y nhìn xuyên qua vẻ ngoài đẹp đẽ của Ngụy Tử Hư, chỉ thấy hư vô mờ mịt.
Lạc Hợp không thẹn với lương tâm, dù bị lời đồn đãi hãm hại, dù bị trừng phạt tàn nhẫn, nhưng y chưa bao giờ lạc lối, chưa bao giờ lệch khỏi con đường chính xác. Thế giới đầy rẫy những chướng ngại hoang đường, mà y thì luôn tích cực tìm kiếm phương pháp phản kháng. Vậy nên y cũng không e ngại tử vong, cái y nhận được chẳng qua là sự bình an vĩnh hằng.
Còn Ngụy Tử Hư, sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ tìm được nơi bản thân thuộc về.
Phó giáo sư cùng văn phòng, hơn năm mươi tuổi, hàng năm vẫn phải tranh thủ cơ hội để được bổ nhiệm giáo sư. Ông không có gì đặc biệt, ấn tượng duy nhất của Lạc Hợp về ông, là ông nuôi rất nhiều lan quân tử trên bệ cửa sổ.
Lá xanh dày rộng, thẳng tắp vươn ra. Hoa không có mùi, nhưng vẫn đẹp vô cùng tự nhiên, ung dung giản dị.
Y ngại mấy chậu lan cản trở y kéo rèm, phó giáo sư cười cười dọn đi, sau đó lại cười cười chuyển về. Ông ta thích hoa đến vậy. Trong lúc Lạc Hợp bị ép phải chạy vạy khắp nơi, lên voi xuống chó, ông chỉ dành phần lớn thời gian để tưới nước diệt sâu, phơi nắng cùng mấy bông cúc vàng nhỏ.
Ông nói, hoa không giống người, hoa rất thẳng thắn.
Lúc này Lạc Hợp lại vì bản thân từng coi thường những bông hoa ngọn cỏ nhỏ bé như vậy mà thấy hổ thẹn.
Y tự cho là thông minh, đi yêu thích một loài động vật gian xảo[7].
[7] Ở đây có lẽ ý giáo sư muốn nói đến con người. Giáo sư tìm kiếm chân lý trên con người, nghiên cứu con người, kỳ vọng con người, coi thường giống loài thực vật vô vị như hoa cỏ. Nhưng đến cuối chính loài động vật gian xảo là con người đó lại đẩy giáo sư vào đường cùng.Trong phút chốc lưới võng đan bằng dây dẫn được hoàn thiện, điện cao áp phóng ra. Lạc Hợp cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt, trước mắt như có pháo hoa bùng nổ.
Cảm giác bị thiêu cháy này, có lẽ chẳng bằng một phần mười đau đớn khi Kỳ Hàm chết đi.
Y đã từng vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh thống khổ khi Kỳ Hàm chết, lấy đó làm trừng phạt chính mình. Nhưng đến lúc bản thân thật sự chạm đến tử vong, mới phát hiện những tưởng tượng đó chẳng có nghĩa lý gì. Kỳ Hàm thật ra đâu muốn xưng tội với y, cũng chẳng mong dùng cái chết đó khiến y dằn vặt.
Trong di thư cô viết, thì ra chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể mất đi một người, thì ra tất cả những quy chế và lý luận nhìn như bền vững không thể lay chuyển đó, đều là giả. Cô nghiên cứu Triết học lâu như thế, biết rõ khốn cảnh trước mắt có biện giải thêm cũng chẳng đáng nhắc tới. Cô không sụp đổ vì bạo lực mạng, cô chỉ không tìm được lý do để sống tiếp nữa thôi.
Lạc Hợp nhắm mắt. Trong bóng tối, có hỏa diễm đỏ tươi nhảy nhót trên vai y.
A, thì ra là như vậy, thiêu đốt Kỳ Hàm đến biến dạng chẳng phải ngọn lửa chân lý, đó chỉ là lửa nghiệp địa ngục mà thôi.
Ngọn lửa chân lý thực sự, vốn dĩ ôn hòa như vậy…
Cũng càng thêm… ấm… áp…
=====================
#Ngoài lề:
Bạn tôi: Động lực gì khiến mày đọc tiếp khi bias đã ngỏm vậy?
Tôi: Một là vì truyện bánh cuốn vl, hai là… (phần sau sẽ biết) ༼ಢ_ಢ༽
===================
#Tác giả:
Từ sau cái chết của Lạc Hợp, vai diễn của y mới thật sự bắt đầu. Nói ra thì có thể thật sự đánh động đến Ngụy Tử Hư chính là kiểu người như Lạc Hợp, chỉ tiếc là không phải Lạc Hợp thôi.
====================
#Bình luận bên Trường Bội:
Đọc truyện bao nhiêu năm lần đầu tiên chỉ mong tất cả nhân vật toàn diệt… Nhất là ông main…
>>>>>>> Reply by Tác giả: Mị lực của giáo sư lớn đến vậy sao… Mình hơi rén đó nha.