“Cô có một đôi mắt to mà chẳng để làm gì.” Ngữ khí của anh vẫn mang theo chút khinh thường như mọi lần, nhưng nghe kỹ lại có thêm điều gì đókhác biệt.
Là gì thì Khang Kiều không nghĩ thêm. Nghe thấy ngữ điệu đó, cô thở phào nhẹ nhõm. Anh dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua.
Bẽn lẽn đứng đó, nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đang bước xuống thang, KhangKiều tiến lên một bước, giơ tay ra định giúp anh cầm sách, chiếc thangcó vẻ nhỏ.
Hoắc Liên Ngao không hề trao sách vào tay cô, sau vài bước chân, anhđứng trước mặt cô, nhìn xuống chân cô, nhíu mày: “Cô giẫm lên thảm củatôi rồi”.
Cúi đầu, Khang Kiều nhìn thấy chân mình đang giẫm lên tấm thảm đặt dướicây dương cầm, may mắn là lúc vào phòng cô đã thay giày. Cô vội dịchchân ra.
“Tôi ghét người khác chạm vào đồ của tôi.” Hoắc Liên Ngao cất giọng chán ghét, giống như bàn chân cô vừa phạm một tội ác tày trời vậy.
“Tôi xin lỗi.” Cô ngập ngừng, “Lần sau, tôi sẽ chú ý một chút”.
“Cô còn muốn có lần sau?” Giọng chán ghét chuyển sang khinh thường, Hoắc Liên Ngao ôm sách vào lòng: “Muộn thế này rồi, tìm tôi có chuyện gìkhông?”.
Khang Kiều bắt đầu câu đầu tiên đúng như những suy nghĩ trước khi tới: “Quản gia Diêu nói anh không được khỏe”.
“Lời ấy mà cô cũng tin?”
Có một phần tóc che khuất trán anh, dưới ánh đèn ấm áp trông anh bớt đivài phần cao ngạo thường ngày, có điều biểu cảm trên khuôn mặt thì vẫnmột tông màu lạnh. Khang Kiều không thể phán đoán được bất kỳ cảm xúcnào từ người đối diện.
Nhưng, không sao cả.
“Hoắc Liên Ngao, đừng lo lắng…” Lấy hết dũng khí, cô nói câu thứ hai: “Một khi chuyện chiều qua bị bại lộ, cứ giao cho tôi”.
“Giao cho cô?” Hoắc Liên Ngao ngướng mày.
Gật đầu chắc nịch, Khang Kiều đã chuẩn bị xong câu nói thứ ba, cũng làcâu cô cảm thấy khó mở lời nhất. Cô cố gắng giữ cho ngữ điệu của mìnhthật chậm để Hoắc Liên Ngao nghe rõ từng lời, vì cô thật sự không códũng khí lặp lại lần hai.
“Tôi sẽ nói với những người đó, là lỗi của tôi, chính tôi đã quyến rũ anh.”
Nói xong câu này, hòn đá tảng trong lòng Khang Kiều như rơi xuống. HoắcLiên Ngao hiện tại đã cao hơn cô gần một cái đầu. Cô ngửa mặt lên nhìnanh, tiếp tục nói dưới ánh mắt nghi ngờ của anh: “Lúc đó, vì chuyện củamẹ tôi, tôi từng nói sẽ trả ơn anh”.
Khang Kiều nói nốt câu cuối cùng.
“Thế nên…” Kéo dài giọng, Hoắc Liên Ngao hơi tiến sát về phía cô, nhìncô bằng nửa con mắt: “Ban nãy cô nói với tôi, hành động của cô là mộtlần trả ơn”.
Khang Kiều gật đầu lần nữa.
“Sao tôi cảm thấy như đang xem phim từ thời cổ lỗ sĩ thế nhỉ.” Hoắc Liên Ngao bật cười, nụ cười khiến hơi thở anh phả vào mặt cô: “Tôi hoàn toàn không để tâm tới chuyện đó”.
Chuyện đó? Ý anh là chuyện xảy ra chiều qua ư?
Giống như nghe thấy câu hỏi nghi vấn của cô, Hoắc Liên Ngao từ tốn nói:“Tôi cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một trò đùa ác ý, tôi và bạn tôi khinào nhàm chán cũng làm mấy cảnh diễn thật kiểu đó”.
Câu nói đó khiến Khang Kiều lập tức bừng tỉnh. Hoắc Liên Ngao là ngườithông minh, lời nói cảu người thông minh nhất định có căn cứ.
Khang Kiều vô hình trung đã bắt lấy tay anh, lắp bắp: “Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy. Mong rằng đó chỉ là trò đùa. Hoắc Liên Ngao, đó nhất địnhchỉ là trò đùa thôi, phải không?”.
Anh lại nhíu mày.
Đúng rồi, Hoắc Liên Ngao nói anh ghét người khác chạm vào mình. KhangKiều cuống quýt buông tay ra, sợ hãi lùi sau một bước, giữ khoảng cáchvừa phải với anh.
Cô bất thình lình nghe thấy Hoắc Liên Ngao gọi một tiếng: “Đầu gỗ”.
Thanh âm đó dễ nghe vô cùng. Khang Kiều đang hoàn toàn thả lỏng cũng đáp lại một cách hết sức tự nhiên: “Ừm”.
“Đầu gỗ.”
“Ừm.”
Khi muốn thu lại thì đã không kịp nữa. Đáp lại âm thanh ấy rồi, KhangKiều chỉ có thể giả vờ như không để ý, làm bộ đang nghiêm chỉnh ngắm giá sách.
Ánh mắt cô dịch chuyển từ giá sách xuống cây dương cầm. Đó là chiếc đànSteinway được nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, giá để đàn được làm bằngthủy tinh nguyên chất, được ánh sáng chiếu vào trông cực kỳ mộng ảo.
“Đầu gỗ, tôi phát hiện ra một chuyện, môi cô rất mềm mại.”
Lúc đó, Khang Kiều đang hướng mắt về phía những phím đàn đen trắng, lờinói của Hoắc Liên Ngao như có ai dùng tay đập mạnh lên đàn.
Chiếc sơ mi bị kéo xuống vai, hình ảnh triền miên trong ti vi, hai cơthể dính chặt vào nhau, những giọt mồ hôi dính dớp và đôi môi không tách rời. Những khung cảnh cô đã cố quên một lần nữa hiện về.
Hoang mang, xấu hổ, những cảm giác không thể gọi tên.
Cô không dám nhìn linh tinh nữa, chỉ nhìn chăm chăm xuống chân mình, vờnhư không nghe thấy gì. Khang Kiều nghĩ cô đã nói xong những gì cần nói, bây giờ cô nên rời khỏi căn phòng này.
“Hoắc Liên Ngao, tôi phải về rồi.”
“Được.”
Cúi đầu đi ra, cô đặt dép lê về chỗ cũ, thay bằng giày của mình, rồinhìn dòng chữ Tạm biệt Khang Kiều thêm một lần, nền trắng chữ đen, nétbút nhẹ nhàng khiến trái tim cô rung rinh, tựa như lại ngửi thấy mùibiển mặn mòi.
Khang Kiều đứng lại nhưng không quay đầu.
“Lỡ như… Hoắc Liên Ngao, tôi nói là lỡ như, lỡ như xảy ra chuyện gìkhông hay. Hãy nhớ lấy những lời tôi nói, đó đều là những lời thậtlòng.”
“Được.”
Vậy thì tốt.
Khi bàn tay cô chạm vào nắm đấm cửa, Khang Kiều nghe thấy Hoắc Liên Ngao hỏi cô: “Nghe nói mấy hôm nữa Kevin sẽ tới”.
Không trả lời, Khang Kiều mở cửa ra.
“Tôi đoán mẹ cô nhất định rất kỳ vọng vào chuyến thăm của Kevin?”
Khang Kiều men theo con đường cũ trở về phòng minh. Khi mở tủ quần áo ra định thay đồ ngủ, cô lại nhìn thấy bỗ lễ phục tinh xảo đó.
Nghe nói đây là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập Hồng phấn mới tung ra của một thương hiệu nổi tiếng mà Nghê Hải Đường bắt cô phải mặc vào thứHai, hơn nữa vì ngày hôm đó, Nghê Hải Đường còn đích thân gọi điện xinnghỉ học cho cô.
Sáng thứ Sáu, Hoắc Liên Ngao và bạn bè ra biển. Nghe nói phải tới tốiChủ Nhật mới về. Khi màn đêm buông xuống, dây thần kinh của Khang Kiềubắt đầu được thả lỏng. Hôm nay không có chuyện gì xảy ra.
Cô bắt đầu nghiêng về cách nói của anh, chuyện xảy ra chiều thứ Tư chỉ là một màn kịch của vài người nhất thời cao hứng.
Thứ Sáu, Khang Kiều vẫn đi học kỹ năng như mọi khi. Có điều cô không học hết tiết, học xong tiết thứ nhất buổi chiều, Khang Kiều lấy lý do không khỏe để về sớm.
Thơ thẩn dạo bước trên đường, đi mãi đi mãi, cô tới nơi ở của Chu TùngAn. Những người sống trong khu vực này đa phần đều từ tỉnh khác tới đâymưu sinh, tạp nham và những hàng quán có thể bắt gặp bất kỳ chỗ nàochính là đặc điểm của nơi đây. Cửa hàng tạp hóa treo cờ Hàn Quốc tức chủ là người Hàn, nơi treo cờ Singapore thì chủ là người Singapore.
Cửa hàng treo cờ Malaisia từ đây nhìn qua có thể thấy những loại đồ uống được chế theo đúng kiểu bản địa. Chúng được đựng trong những lọ thủytinh trong suốt, màu sắc sặc sỡ. Những đứa con của chủ nhà tay cầm cácloại đồ uống, dáng vẻ say sưa.
Khang Kiều nghĩ, món đó nhất định rất ngon, thế là cô bước vào.
Trả tiền xong và cầm đồ uống trên tay, cô hút ngụm đầu tiên. Có haingười bước vào cửa hàng, một trong hai người chính là Chu Tùng An. ChuTùng An và một người đàn ông trung niên vừa nói vừa cười, Khang Kiềuquay lưng đi.
Sau khi mua thuốc xong, Chu Tùng An nhanh chóng cùng người kia rời khỏicửa hàng. Khang Kiều loáng thoáng nghe thấy anh ấy gọi người kia là “Bác cả”.
Cô đi theo con đường cũ, mắt nhìn chòng chọc về phía trước. Khang Kiềukhông còn tâm trạng nghiên cứu mùi vị của loại đồ uống sặc sỡ trên tayxem nó có ấn tượng như thứ nước có ga hồi nhỏ không.
Chiều hôm ấy, Khang Kiều ý thức được một chuyện, trên thế giới này mỗingười đều có một vòng tròn cuộc sống của riêng mình, kể cả Chu Tùng Anmà cô dựa dẫm cũng vậy.
Xem ra, sau này cô phải từ từ giảm bớt sự dựa dẫm của mình xuống, cô vốn định tới kể khổ với anh mà: “Chu Tùng An, thứ Hai tới khiến em khóthở”, “Chu Tùng An, mẹ em bắt em trang điểm như một con búp bê Barbie”,“Chu Tùng An, em mà ăn mặc kiểu đó trông sẽ nực cười lắm”…