“Muốn chứ, nhưng phải xử lý vài thứ rồi mới đi được.”Bạch Nguyệt ngáp dài trả lời Hạ Viêm,cô nhàn rỗi quá nên có chút buồn ngủ.
“Ta có thể giúp chị không?” Hạ Viêm chỉnh tư thế cho cô thoải mái hơn, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần đâu,ngươi vẫn là lo chuyên tâm nấu ăn cho ta đi nhóc con.”Bạch Nguyệt cười vui vẻ bẹo má hắn, hắn cũng chỉ cười mặc cô chơi đùa với gương mặt của mình.
Nguyệt Nga trong lòng không nguôi được lửa giận, cô ta không thể hiểu được vì sao Bạch Nguyệt đã bị cô ta lấy hết tất cả đồ tốt, từ đôi bông tai tới cả Chính Hào, nhưng cô ta thì vẫn khổ cực đánh nhau với thây ma, trong khi Bạch Nguyệt lại thảnh thơi chơi đùa với tên đàn ông kia.
Cô ta cũng có chút tò mò về Hạ Viêm, kiếp trước chưa từng ai có tố chất thây ma không lại gần như hắn.
Cô ta phải nói với Chính Hào mới được, trước kia là cô ta không để tâm, bây giờ nghĩ kỹ lại tên Hạ Viêm này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Bạch Nguyệt nhìn như chẳng làm gì nhưng cô vẫn luôn tuôn ra dị năng tinh thần lực, nhìn chằm chằm Chính Hào và Nguyệt Nga.
Nghe được suy nghĩ của Nguyệt Nga, cô lại buồn cười nhìn sang Hạ Viêm nói:”Ngươi bị nghi ngờ rồi kia, nên làm gì tên đó đây?”
“Giết là được.” Hạ Viêm híp mắt nở nụ cười đáp lại.
“Không sao, sau này cũng sẽ có cơ hội, bây giờ thì chưa được.”
Hạ Viêm khó hiểu nhìn cô nhưng không hề hỏi thêm điều gì,trong mắt hắn lúc này chỉ toàn là cô, hắn không thèm để ý xung quanh.
Tối hôm đó, Nguyệt Nga nghĩ là làm liền nói với Chính Hào về chuyện cô ta nghi ngờ Hạ Viêm.
“Hào ca, anh không thấy tên Hạ Viêm kia rất đáng nghi sao, em nghĩ hắn không phải con người.”
“Em có chứng cứ không?”
“Không phải anh và em từng thấy một con thây ma giống người rồi sao, nếu không phải hắn tấn công chúng ta, thì chúng ta đã tưởng là đồng đội rồi.” Nguyệt Nga chợt nhớ liền nói ra.
Chính Hào cũng có chút suy nghĩ, nói:”Hạ Viêm không như vậy, anh đúng là không thích Bạch Nguyệt nhưng Hạ Viêm không hề liên quan gì, không thể vô căn cứ nói người ta là thây ma được.”
“Em có cách để hắn lộ diện, không phải hắn rất để ý Bạch Nguyệt sao?”
Chính Hào nhíu mày nhìn Nguyệt Nga:”Em định làm gì?”
“Em sẽ thử đẩy cô ấy ra đám thây ma,anh đừng có mềm lòng, chỉ là một bài test thôi, Bạch Nguyệt cũng đâu yếu đuối như vậy.” Nguyệt Nga dỗ dành Chính Hào đồng ý, hắn lại suy nghĩ một lúc cũng gật đầu tùy cô ta.
Nếu thật sự Bạch Nguyệt chứa chấp một thây ma bên người, thi bài test của Nguyệt Nga sẽ chứng minh tất cả, Bạch Nguyệt có bị vấn đề gì cũng là cô đáng phải nhận.
Để một thây ma trà trộn vào trong loài người chính là phản đồ, không thể tha thứ được, hắn đã quá nhân nhượng với cô rồi.
Bạch Nguyệt ở bên kia, buồn cười nhìn Nguyệt Nga cùng Chính Hào trên màn hình ảo, đúng là cô ta không có một chút kiên nhẫn nào cả, chưa gì đã muốn ra tay với cô rồi.
Hạ Viêm thì đã ra ngoài gặp thuộc hạ của hắn rồi, chỉ còn cô ở trong phòng.
“Túc chủ mặc kệ họ sao?”
“Hoàn thành nhiệm vụ sớm ta còn mừng không kịp nữa là, cứ mặc kệ cô ta.”
“Còn Hạ Viêm thì sao?” Mèo con lơ lửng nhìn cô.
“Đành để hắn đau lòng một chút vậy, đã chuẩn bị sẵn cho ta nhân bản thế thân chưa?”
“Túc chủ, đã có rồi, của cô hết 1000 điểm tích phân.”Mèo con vui vẻ thông báo.
Bạch Nguyệt mặt cười nhưng trong lòng rỉ máu, đồ cửa hàng chết tiệt, có biết tim cô đang rỉ máu hay không, điểm tích phân của cô.
Mèo con không cảnh giác liền bị cô bắt lấy hành hạ kêu tha không thôi,đến khi Hạ Viêm từ bên ngoài trở về nó mới được thả ra.