Chiếc xe chở Vân Yến đến một căn biệt thự khang trang, phía trước có một tấm bảng với dòng chữ rất nổi bật như sợ cô không nhận ra.
“Minh gia? Chú không nói vì sao phải bắt tôi đến đây hả?” Vân Yến nhìn xung quanh, rất vắng vẻ.
Cổng biệt thự lập tức mở ra, một nam nhân tóc đen mỉm cười đứng nhìn cô. Đôi mắt hổ phách ấy dường như luôn dõi theo từng cử động của cô.
“Tiểu Vũ, có nhớ anh không?” Minh Du đi đến nơi cô đứng, ôm cô vào lòng.
“Anh là ai?” Vân Yến đẩy Minh Du ra.
“Minh Du, vị hôn phu của em đó.” Minh Du cười càng tươi, xoa xoa đầu cô.
Vân Yến lục lại ký ức của nguyên chủ, hình như cũng có một vị hôn phu này thật.
Nhưng người này có chút kì lạ, không giống như trong ký ức cho lắm.
Theo như ký ức thì Minh Du là một đứa trẻ rất lạnh lùng, không thích nói chuyện nhiều.
Ngay cả hôn sự này Minh Du vốn không đồng ý, thậm chí là có chút ghét bỏ nguyên chủ.
“Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta kết hôn luôn đi, mai sẽ chụp ảnh cưới.” Minh Du háo hức nói, đôi mắt mong chờ nhìn cô.
Tên này là thiểu năng à, nguyên chủ chỉ mới có mười hai tuổi, do thức tỉnh huyết mạch nên cơ thể mới phát triển thôi.
“Em… không muốn sao?” Minh Du mấp máy môi, mất mát hỏi.
“Anh trai này, tôi mới chỉ có mười hai tuổi, anh kêu tôi kết hôn bằng niềm tin à?” Vân Yến giật giật khóe miệng.
“Không sao, nhà anh có tiền, mua chuộc một chút là được.” Thấy Minh Du không quan tâm chút nào về vấn đề tuổi tác, mặt cô càng đen.
“Không được.” Từ đằng sau có một bàn tay ôm lấy cả người Vân Yến, giọng nói lạnh lùng lại ẩn ẩn chút ý ghen tuông.
Ngay lập tức Minh Du liền gỡ tay anh ra, Vô Thi một mực ôm lấy cô. Hai người nhìn nhau, ánh mắt như muốn tóe ra lửa.
Nhận thấy có điều gì đó kì lạ, Vô Thi liền nhìn người trong lòng mình, thì thấy là một cô bé chừng mười hai tuổi, ngoại hình y hệt cô.
Mọi người: “!!!”
“Tôi là Khổng Nhược Vũ.” Mọi ánh mắt tò mò đều hướng về phía cô, cô đành lên tiếng.
Thân thể Vân Yến càng nhỏ, càng thuận tiện cho việc anh bế cô, cứ như thế, cả cơ thể Vô Thi như dính sát vào cô.
“Không phải anh đang dạy dỗ đồ đệ sao, đến đây làm gì? Nhanh thả tôi xuống.” Vân Yến tức giận giằng co với Vô Thi, cô không thích người khác chạm vào mình.
“Đúng vậy, thả Nhược Vũ xuống, em ấy là vợ tôi.” Minh Du khó chịu nhìn anh.
“Không thích.” Vô Thi trực tiếp dùng phi hành bùa cao cấp để di chuyển về Khổng gia.
Vô Thi biến mất cùng cô, ngay lập tức Minh Du lại cư xử khác hẳn, hắn nheo mắt nhìn tay mình, đôi mắt chứa đựng sự chiếm hữu.
Về đến Khổng gia, Vô Thi mau chóng thả cô xuống, đưa cho cô một viên chocolate.
“Xin lỗi, đừng giận.” Vô Thi cúi người xuống nhìn cô, đôi mắt đầy hối lỗi.
“Ừ.” Vân Yến lãnh đạm nhận lấy rồi trực tiếp vào Khổng gia bỏ anh ở bên ngoài.
Vô Thi nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi khuất mắt anh mới đi.
Lần đầu tiên gặp Vân Yến, Vô Thi cảm thấy có cái gì đó rất quen thuộc, cảm giác ấy rất kì lạ.
Vô Thu không thể khống chế được những hành vi của mình, y hệt như đang có ai đó đang điều khiển.
“Hệ thống.”
“Vâng!” 000 trả lời rất nhanh.
“Vô Thi bị *OOC rồi.” Vân Yến bình tĩnh.
“Vì hắn thích nguyên chủ.” 000 nhanh chóng trả lời không chút lắp bắp.
“…” Cmn, ngươi nghĩ ta tin ngươi sao?
“Là thật đó, tại sao ký chủ không tin tôi chứ?” Hệ thống oan ức nói.
“Vô Thi chưa từng gặp nguyên chủ.” Vân Yến khẳng định.
“Thật ra lúc nguyên chủ vừa sinh ra hắn đã gặp.”
“**Luyến đồng?” Cô trợn mắt, hai tay khoanh lại.
“…” Làm sao bây giờ, nó không biết bịa gì nữa rồi, hệ thống cảm thấy trí thông minh của mình bây giờ đang bị ai lấy mất rồi.
* OOC: Out of character: Tính cách của nhân vật khác hẳn với tính cách vốn có.
** Luyến đồng: Có tình cảm nam nữ với trẻ con.