***************
Tại bệnh viện, trong căn phòng trắng, có cô gái xinh đẹp đang ngủ.
Cô tỉnh dậy là sáng hôm sau, cô mở mắt thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Cô đưa mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ.
Anh ngồi vắt chéo chân, thân hình anh được bao phủ bởi bộ đồ âu phục, phía trong là áo sơ mi trắng được cắt đo tỉ mỉ. Ánh sáng ngoài chiếu vào kkhuôn mặt góc cạnh của anh, nó khiến anh bừng sáng lên.
Cô mở to mắt nhìn nhận ra đó không ai khác là Nguyễn Tuấn Kiệt người mà cô muốn quên đi, người cho cô hạnh phúc cũng như đau khổ.
Anh cảm nhận được có ai nhìn mình, đưa mắt nhìn sang cô. Cô thấy anh nhìn mình liền nhìn đi chỗ khác, cố kìm nén cảm xúc xuống, lãnh đạm hỏi: “Anh có thấy cậu bé mặt tròn, trắng trẻo như cây kem, mặt ngớ ngớ ấy”
Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh giường cô. Cô cũng nhìn theo hướng mắt anh. Thấy cậu bé ngủ ngon trên giường liền thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Tuấn Khải đi vào vui mừng: “Anb ba cũng ở đây. Mỹ nhân, cô tỉnh rồi? Tôi là cậu của Vĩnh Khiêm”
Đó không ai khác là Nguyễn Tuấn Khải tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị. Lại gọi anh là anh ba tức là Nguyễn Tuấn Kiệt là chủ tịch người mà ai cũng mệnh danh là “Diêm vương”
Anh nhìn cô đánh giá một lượt, vẻ mặt cô biến đổi luân hồi. Anh biết cô đã biết thân phận của mình: “Yêu cầu?”
Cô đưa mắt khó hiểu nhìn anh. Nguyễn Tuấn Khải hiểu ý dịch cho cô: “Anh tôi nói cô đã cứu Tiểu Khiêm nên cô có yêu cầu gì để chúng tôi báo đáp”
Cô hiểu được ý anh, nhàn nhã nói: “Không cần, tôi cũng chỉ cô tình gặp Tiểu Khiêm, mà bé cũng cứu tôi thoát khỏi đó mà. Nên không ai nợ ai hết”
Cô nghĩ thầm với những người thượng lưu này không nghĩ cô tự bịa chuyện là may. Đối với Nguyễn Thị tốt nhất phủi sạch quan hệ là tốt nhất. Anh cứ nheo mắt nhìn cô không biết đang nghĩ gì.
An Thư cho rằng câu trả lời của mình cũng đã rất hợp lí rồi. Nhưng nhìn sắc mặt anh không gọi mấy là dễ nhìn chút nào khiến cô có chút ngượng
“Anh ba à, anh đừng tỏ ra như thế, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng anh đi báo thù hận sâu lắm chứ không phải báo ân đâu”
Nguyễn Tuấn Khải không nở nhìn Mỹ nhân sợ: “Không cần ngại cứ đưa ra yêu cầu, chúng tôi sẽ đáp ứng, chúng tôi không muốn nợ ai cả”
“Tôi thật sự không cần, không tin có thể điều tra”
“Không cần”. Anh chỉ nói hai từ nhưng có nhiều ý nghĩa.
Nguyễn Tuấn Khải lên tiếng nói thêm: “Chúng tôi đã biết những chuyện xảy ra”
Cô hết cách không muốn thì họ bắt ép lấy được thôi người giàu thường lấy tiền ra để giải quyết: “Được thôi đưa tiền cho tôi là xong”
Anh nheo mắt nhìn cô, Nguyễn Tuấn Khải sờ mũi phiên dịch tiếp: “Anh tôi nghĩ lấy tiền thì là sỉ nhục cô nên anh ấy…”
“Lấy tôi”
Cả Tuấn Khải và An Thư đều nhìn sang anh bất ngờ. Tuấn Khải cũng không hiểu ý anh là gì.
“Lấy thân báo đáp”
Cô cô cùng tức giận, anh nói ít mà hàm ý trong đấy rất nhiều. Cô nhìn sang anh: “Cậu để tôi nói chuyện với anh ấy”
Người gì đâu mà ít nói chẳng ai hiểu ý và đang nghĩ rất nhiều. Cô nhìn sang anh: “Cậu để tôi nói chuyện với anh ấy”
“Anh muốn gì đây?”
“Anh đã nói rồi đấy”
Cô cố kìm chế cảm xúc mình: “Tôi không cần anh, nếu đã không đưa tiền thì khỏi không cần báo đáp dù gì cũng là con anh Duy Nam và chị Mộc Thần”
Nói rồi cô lấy giấy bút ra ghi gì đó đưa cho anh: “Tôi có việc đi trước, khi Tiểu Khiêm tỉnh lại đưa cho bé”.
Nói rồi cô lại ra ngoài thật nhanh. Cô sợ chỉ chậm một khắc thôi có thể bị người đàn ông đó túm lại.