“Đồng thời cũng là tông đồ của ‘ngu muội sơn dê’.”
Sau khi nói xong câu nói kia, Ngô Côn Phong rõ ràng cảm thấy Trì Thác siết tay mình một chút.
Trì Thác buông tay ra, vén tóc xoăn trên trán mình một chút, loại cảm xúc lười biếng kia trong mắt anh có thêm vài phần thâm sâu. Anh nhẹ giọng: “Tôi biết rồi, nhưng cậu không nên nói câu này cho người khác nghe, sẽ rất phiền phức.”
Nhiễm Văn Ninh đứng nghe xong không hiểu chi cả, tông đồ gì, ngu muội sơn dê là cái gì, là con chủ mộng cảnh lúc nãy sao?
Giang Tuyết Đào nhìn hai người mới bên cạnh mình, bó tay nói: “Thứ này mấy cậu tiếp xúc hơi bị sớm rồi, nhưng cậu em kia cũng đã nói ra thì thôi chịu. Mấy cậu có thể hiểu tông đồ là tay sai của chủ mộng cảnh.”
Tôn thờ Nó, tiếp nhận Nó, giành được năng lực từ Nó, truyền bá ý thức của Nó, người làm được như vậy sẽ được gọi là tông đồ.
“Nhưng chuyện như vậy được bảo mật rất kín kẽ, cậu ta thế mà lại tùy tiện nói ra như vậy.” Giang Tuyết Đào nhìn Ngô Côn Phong, sau đó lắc lắc đầu.
Giang Tuyết Đào cũng không hoàn toàn tin lời Ngô Côn Phong. Cậu ta có khả năng sắp trở thành một vị tông đồ, nhưng hẳn là luôn không vượt qua được đường phân cách kia. Tuy rằng người có cấp bậc tông đồ có năng lực chênh lệch nhau rất lớn, điều này tùy thuộc vào bản lĩnh trời sinh và cách tiếp nhận mộng cảnh của mỗi người họ, thế nhưng, trình độ trung bình của họ đều rất mạnh mẽ.
Giang Tuyết Đào là một người không chịu qua sự ảnh hưởng nào quá mạnh mẽ từ mộng cảnh. Nếu hắn có thể nhắm chừng thực lực của Ngô Côn Phong thì khả năng Ngô Côn Phong là một tông đồ sẽ không được cao cho lắm.
Chỉ có điều, ‘Kawagebo’ đúng là khá đặc biệt, nó cũng không thuộc loại mộng cảnh có tính công kích kia. Chuyện đến cùng ra làm sao thì cũng khá là khó để nói chính xác.
Không lẽ là người tên Vương Thành kia sao? Giang Tuyết Đào có chút nghi ngờ rằng vị tông đồ chân chính của mộng cảnh này có thể không phải là Ngô Côn Phong, mà lại là người tên Vương Thành nọ. Nhưng người kia đã mất phương hướng rồi, người thuộc cấp tông đồ sẽ không dễ dàng lạc lối, trừ phi họ trực tiếp đấu lại chủ mộng cảnh hoặc một sinh vật cao cấp trong mộng cảnh.
Chuyện trong này rốt cuộc ra sao, hẳn toàn bộ người ở đây đều không rõ.
Nhiễm Văn Ninh vốn nghĩ bản thân mình có chút trưởng thành rồi, nhưng bây giờ, cậu dường như lại quay về với giai đoạn mù kiến thức về mộng cảnh. Đối thoại giữa hai người Trì Thác cậu cũng không tham dự vào được, chỉ có thể lui về sau nói chuyện cùng Lâm Nhất, “Vì vậy tên Ngô Côn Phong kia rất mạnh sao? Nhưng tôi thấy ba người mấy cậu ai cũng đều lợi hại hơn so với ổng.”
Lâm Nhất bây giờ chỉ muốn tỉnh lại, cái mộng cảnh này chẳng có chỗ nào còn thăm dò được, quá tẻ nhạt, còn thứ Nhiễm Văn Ninh hỏi lại càng chán ngắt hơn như vậy nhiều.
“Anh ta còn chưa sử dụng toàn lực để đánh chúng ta. Thêm nữa, anh ta đang ở trong một cái mộng cảnh có độ khó không cao, muốn trưởng thành cũng rất khó.”
“Vì vậy nếu anh ta mà vào nghề thì có thể lợi hại hơn cậu à?” Nhiễm Văn Ninh trông thấy Lâm Nhất bày ra cái dáng vẻ đó, bèn cố ý hỏi.
Anh rãnh quá còn đi quan tâm người khác, sao không khiến bản thân mình mạnh thêm đi. Lâm Nhất trông thấy cái mặt háo hức muốn xem mình bị yếu thế của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta cảm thấy cái tên này cần phải tỉnh ngộ một chút. Vì vậy, cậu ta nhướng mày nói với Nhiễm Văn Ninh: “Cả anh ta với con dê ngu kia đều yếu xìu.”
Kết quả nét mặt của Nhiễm Văn Ninh càng thêm muốn ăn đòn, cậu nói với Lâm Nhất một câu hệt như đang dỗ con nít: “Cậu khoác lác trong đội mình là được rồi, cũng đừng bêu rếu ra ngoài như thế.”
…
Éc!!!
Đột nhiên, sau lưng của ba người Trì Thác có một tiếng thét hệt như lợn bị thọc tiết, bọn họ vừa quay đầu lại đã thấy Nhiễm Văn Ninh bay ra ngoài thật xa.
“Làm sao vậy! Hai cậu vì sao lại đánh nhau thế?” Giang Tuyết Đào vội vàng chạy đến bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, bắt đầu làm tròn trách nhiệm của mục sư hồi máu.
“Không có chuyện gì, anh ta nói người mình hơi ngứa.” Lâm Nhất phủi phủi quần áo, lạnh lùng nói.
Nhiễm Văn Ninh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vết thương nặng nhất lúc cậu vào mộng cảnh sẽ được chính đồng đội mình tặng cho. Lúc rơi xuống đất, cậu còn muốn quay đầu mắng Lâm Nhất, nhưng vừa mới nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách kia của cậu ta, cậu lại cảm thấy cậu ta hệt như một con báo săn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể cứng ngắc kéo khóe miệng thành hình một nụ cười, hít vào một hơi lạnh rồi nói với Giang Tuyết Đào: “Cậu ta giúp tôi gãi ngứa…”
Ngô Côn Phong đơ mặt, hỏi Trì Thác: “Người trong đội mấy anh đều thế này à?”
Trì Thác tỏ vẻ dĩ nhiên là không rồi, tiểu đội của anh cực kì đoàn kết, cực kì yêu thương lẫn nhau.
Đoàn người đi bộ trên mảnh đất hoang vu này rất lâu. Nhiễm Văn Ninh trông thấy sau lưng núi tuyết là tầng mây vây xung quanh, từng đỉnh từng đỉnh núi vẫn lấp lánh ánh nắng hệt như thuở ban sơ. Tuy “Kawagebo” mĩ lệ đã tự thân che đậy dung nhan của nó, nhưng nó vẫn vô cùng thần bí và giàu sức cuốn hút.
Nơi cách họ không xa có một túp lều bằng vải, được bọc bằng vải bố. Lúc cả đoàn Nhiễm Văn Ninh đi đến gần đó, bên trong có một cái bình nước canh đang được đun sôi. Nhiễm Văn Ninh đến gần nhìn nhìn, nước có màu trắng sữa. Cậu nhịn không được, nghĩ, cái này không phải là sữa của nó chứ? Sữa của ‘ngu muội sơn dê’ à?
Lần này, ngay cả Ngô Côn Phong cũng đều sửng sốt. Qua một hồi lâu, cậu ta mới không chắc chắn nói rằng: “Có thể là do Nó chuẩn bị.”
Năm người đều đột nhiên im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Trì Thác mở lời: “Mộng cảnh này vừa hay cũng để cho chúng ta rời khỏi, tuy đi lâu như vậy mới có biến đổi, nhưng Nó đã có tâm chuẩn bị như thế rồi, chúng ta uống thôi.”
Nhiễm Văn Ninh thấp thỏm uống xong chén canh đựng thứ chất lỏng màu trắng không tên kia, nhưng lạ lùng hơn cả đó là, thứ cậu uống lúc vào miệng lại không phải là thể lỏng, mà là thể khí. Cậu quay đầu lại, nhìn về núi tuyết phía xa xa. Ngọn núi tuyết kia dần dần trở nên mờ ảo, bên tai Nhiễm Văn Ninh dường như có tiếng ca, là một loại giọng nữ vô cùng thần bí.
Trong lúc ý thức hoảng hốt, Nhiễm Văn Ninh dường như còn nhìn thấy một cảnh tượng: Một người đàn ông có sắc mặt trắng bệch đang đứng ở ven hồ trên núi tuyết lạnh lẽo, lẳng lặng đưa mắt trông theo bóng bọn họ rời đi.
Hẹn gặp lại.
Kawagebo.