Sau khi hít thở không khí trong lành lần đầu tiên, Thẩm Tu Viễn đột nhiên bị Mạnh Quân ấn ở trên bên cạnh ao. Tuy rằng Mạnh Quân không mấy thanh tỉnh, lại theo bản năng dùng tay lót ở sau đầu y, phòng ngừa y đụng vào bị thương. Vì thế mu bàn tay để sát vào đất đá bên bờ, làm xước nhẹ da.
Mạnh Quân làm như không sao cả mà cười cười, rút ra tay từ sau đầu sư huynh, dùng một bàn tay nắm lấy đôi tay đối phương.
Ngại rằng tu vi hai bên lúc này kém hai giai, Thẩm Tu Viễn căn bản tránh thoát không nổi. Y bị bắt ngẩng đầu lên, ướt dầm dề mà dựa vào bên bờ. Ánh mặt trời chói chang lọt vào mi mắt, y chớp chớp mắt, suýt chút nữa chảy ra nước mắt sinh lý.
Mạnh Quân thấy đôi mắt y ướt ướt, trông có vẻ nhớ tới cái gì, nhíu mày, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc.”
Bên trong tiếng “báo thù” rối rắm hỗn loạn, làm lòng người kinh sợ trong đầu, hình như hắn nghe thấy ai nói qua: “Đừng làm sư huynh ngươi khóc”.
Hắn bước sang bên cạnh một bước, thay sư huynh chặn ánh mặt trời chói mắt.
Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ nam chính vẫn thật tốt.
Ai ngờ giây tiếp theo, tay phải của Mạnh Quân xoa đầu vai trái của y, dễ dàng kia kéo ống tay áo dính phải vài giọt máu Huyền Vũ toàn bộ ra ngoài!
Mạnh Quân ban đầu hơi hơi nhăn mày lại giờ đã thả lỏng, sau khi ống tay áo bị kéo ra, mùi hương hắn yêu thích trên người sư huynh càng thêm nồng đậm, mà mùi máu Huyền Vũ dơ bẩn lây dính vào dần dần biến mất.
Không biết vì sao, mùi hương của sư huynh làm hắn có cảm giác an tâm.
Đầu vai Thẩm Tu Viễn chợt lạnh, da trắng như tuyết trên xương quai xanh và vai đều lộ rõ trước mắt Mạnh Quân. Ngay sau đó, đối phương cúi đầu xuống, dần dần tiếp cận y.
Trái tim Thẩm Tu Viễn nhảy thình thịch.
Y cảm thấy mình chẳng khác gì miếng cá đặt giữa dao thớt, nhưng trước khi Mạnh Quân làm động tác gì thì không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vô luận như thế nào, Mạnh Quân biến thành như bây giờ là vì y, nếu y lộn xộn tùy ý có khi sẽ tổn thương đến đối phương.
Mạnh Quân nhìn y một cái, đáy mắt vẫn là màu hồng ghê người như cũ, giọng trầm thấp cười một tiếng, dần dần tới gần gương mặt y.
Như là muốn hôn y.
“Mạnh Quân, ngươi……”
Đối phương tựa hồ hoảng hốt trong một cái chớp mắt, như là xuất phát từ sự khắc chế nào đó, cánh môi lạnh lẽo vòng qua gương mặt y, từ phần cổ trượt xuống một đường thẳng đến phía trên xương quai xanh, cuối cùng hôn lên nốt ruồi đỏ tượng trưng cho giao châu kia.
Hoặc là nói, khẽ cắn mà không có kết cấu.
Thẩm Tu Viễn chỉ cảm thấy sự mát lạnh trên môi Mạnh Quân làm y cơ hồ phát run, đôi tay y bị nắm ở trong tay đối phương nhẹ nhàng run rẩy, mà Mạnh Quân lại ngẩng đầu lên, hơi thở nóng bỏng phả bên gáy y, giống như đang ngửi ngửi cái gì, sau đó thêm dầu vào lửa, dùng âm thanh cực kỳ trầm thấp khàn khàn nói ở bên tai y: “Sư huynh…huynh thật thơm.”
Thẩm Tu Viễn:!!!
Từ cổ đến gương mặt y đều dần nóng bừng không thể kiểm soát.
Bàn tay nắm cổ tay y cuối cùng cũng buông lỏng. Dường như mùi hương của y có thể an ủi đối phương, một tay Mạnh Quân ôm chặt lấy eo y, nhẹ nhàng mà cắn bên gáy y, lại dúi đầu làm ổ bên vai y.
Cuối cùng đôi tay Thẩm Tu Viễn có thể tự do hoạt động, y lại không biết nên đặt tay ở nơi nào. Trong lúc do dự, y cầm cánh tay của nam chính rũ bên người, bắt đầu bắt mạch, đồng thời phát hiện tu vi trong cơ thể đang hạ xuống kịch liệt, giảm xuống thẳng từ Động Hư kỳ.
Y nhìn mai rùa tan nát rơi rụng trên mặt nước xa xa, lại liên hệ đến biểu hiện của nam chính có vẻ giết đỏ cả mắt, phảng phất nhận ra chút gì đó.
Thiên Trì, Huyền Vũ.
Nam chính đây là đang báo thù.
Vừa rồi y nhìn thấy bộ dáng đối phương suýt mất khống chế, có lẽ là tác dụng phụ do sử dụng biện pháp tăng lên tu vi gì đấy. Linh lực quá liều nhét đầy khí hải, dẫn tới thân thể không có cách nào khống chế, nóng lên, choáng váng, thậm chí bị ý niệm nào đó chi phối…
Nhưng nam chính như bây giờ là vì y.
Thẩm Tu Viễn thở dài, xoa xoa đầu nam chính, luồn năm ngón tay vào tóc đối phương, nhẹ giọng mở miệng:
“Trừ bỏ báo thù, trên thế giới này còn có rất nhiều thứ. Trừ bỏ kẻ thù cùng với người xa lạ, cũng có rất nhiều những người khác. Tỷ như sư huynh, sư tỷ của ngươi ở Thiên Linh Sơn, cấp dưới ở thành Bạch Lộ…còn có cư dân thành Bạch Lộ, sau khi ngươi thay thế được thành chủ cũ, bọn họ đều rất sùng kính ngươi. Còn có……”
Y do dự một chút: “Còn có ta.”
Không thể hiểu được, y đề cập chính mình tách biệt khỏi người khác. Dù sao nghĩ lại, ở thế giới này, y là một người xuyên thư vào, lại còn sát nhập phần ký ức của chính mình. Với những người vừa đề qua đó, theo lý thì phải khác biệt.
Mặc dù trong đầu Mạnh Quân toàn thanh âm ồn ào loạn lạc, lại vẫn chuẩn xác mà nắm được những lời này.
Hắn nhẹ nhàng hôn xương quai xanh đối phương, coi như lời đáp lại.
Sau khi rời khỏi đảo rồng, hắn đã đề phòng rất nhiều người, lại chỉ dám giao phía sau lưng mình cho một mình sư huynh.
Có lẽ là âm thanh và mùi hương của Thẩm Tu Viễn bắt đầu có tác dụng, hắn lẳng lặng ôm đối phương trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt màu đỏ vơi bớt, tuy rằng vẫn còn hơi không ổn, nhưng ánh mắt thoạt nhìn tỉnh táo hơn nhiều.
Hệ thống đã lâu rồi mới nhắc nhở: 【Giá trị hảo cảm của nam chính +10, giá trị hảo cảm hiện tại: 70. 】
“Sư huynh……”
Mạnh Quân từ trên người Thẩm Tu Viễn rời đi, tiếng gầm rú mơ hồ bên lỗ tai cứ tồn tại. Hắn tận lực ổn định chính mình, kéo lên tay áo đã bị xé rách của đối phương, thấp giọng gọi một tiếng sư huynh, trong giọng nói mang theo ý vị hổ thẹn.
Hắn thấy trên cổ sư huynh và trên xương quai xanh đều có dấu răng nhợt nhạt cùng dấu hôn, một bên đầu vai mượt mà bại lộ trong không khí, thân thể run nhè nhẹ, lỗ tai nổi màu hồng phấn, hốc mắt còn có chút ươn ướt.
Thật xinh đẹp, hắn rất muốn tiếp tục hôn lên.
Nhưng vào thời điểm hắn không thanh tỉnh lưu lại những dấu vết này, làm vậy đã quá mức. Nếu lại tiếp tục làm thế, sư huynh có thể sẽ tức giận.
Mạnh Quân nỗ lực khiến bản thân thanh tỉnh, há mồm muốn xin lỗi sư huynh. Lời nói còn không có ra khỏi, sư huynh lại không khỏi phân trần mà nắm lên cổ tay của hắn, tiếp tục bắt mạch.
Hắn ngây ngẩn cả người, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm hắn sư huynh, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác ấm áp.
So với tức giận, sư huynh giống như lo lắng hắn hơn.
Thấy tu vi hạ xuống kịch liệt trong cơ thể Mạnh Quân đã ổn định, Thẩm Tu Viễn hơi nhẹ nhàng thở ra, lại chưa yên tâm hỏi: “Vừa rồi để tăng lên tu vi, ngươi ăn thứ gì?”
Mạnh Quân nói: “Hợp Khí Đan.”
Thẩm Tu Viễn có chút ngoài ý muốn, tác dụng phụ của Hợp Khí Đan trong ấn tượng của y cũng không có lộ rõ như vậy. Nhưng nghĩ lại, y lập tức thấu hiểu điểm mấu chốt trong đó, nhấn mạnh giọng điệu nói: “Mấy viên?”
Mạnh Quân cười cười, thấp giọng nói: “Bốn viên.”
Quả nhiên, nếu không phải dùng loại đan dược này quá liều, nam chính cũng sẽ không mất khống chế như thế. Trong nguyên tác, rất nhiều lần khi nam chính đối mặt với kẻ địch của mình, dùng tới ba viên Hợp Khí đan. Nhưng lần này vì bảo hộ y, nam chính vậy mà ăn vào viên thứ tư.
Đáy lòng bỗng nhiên giống như bị kim đâm nhè nhẹ từng chút.
Vào lúc y không biết, một mình nam chính đối mặt nhiều kẻ địch đến vậy, hẳn là khó khăn lắm.
Miêu tả cảnh chiến đấu trong nguyên tác y đã từng đọc, không phải là câu chữ trên giấy, mà là nam chính bằng máu và từng nhát kiếm một tạo ra.
Vì thế Thẩm Tu Viễn nắm tay đối phương, dịu giọng nói: “Lần sau không cần còn như vậy.” Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Về sau cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Mạnh Quân nhẹ nhàng đồng ý: “Ừm.”
Có lẽ sư huynh quan tâm hắn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.