“Chú Thẩm, chú tài giỏi thế này chắc có nhiều người muốn hại chú lắm nhỉ? Chú không lo lắng sao?”
Thẩm Tây Thừa thật sự không hiểu Khúc Yên là do quá đơn thuần hay vì cuộc đời cô chưa lần nào là thập tử nhất sinh nên mới nghĩ anh dễ bị người khác hại đến thế. Tốc độ xe anh đột ngột tăng tốc, hồ đồng đo quãng đường tăng cao, chiếc xe lao nhanh về phía trước, gương mặt anh điềm tĩnh đến lạ thường trong đôi mắt không có tia sợ sệt.
Bàn tay anh điều khiển vô lăng thành thục, bẻ cua cũng làm Khúc Yên thoát tim mấy lần. Đến khi đằng sau không còn chiếc xe nào, tốc độ anh mới thả chậm lại.
Đôi mắt Thẩm Tây Thừa có chút lạnh, giọng trầm đáp:“Kẻ đụng đến tôi, dù cho kẻ đó có quyền lực thì tôi cũng không ngại mà giải quyết hắn.”
Gương mặt cô tái xanh, không biết là vì vừa mới thoát khỏi sự sợ hãi, hay là vì lời lẽ cay độc của anh mà ảnh hưởng. Gương mặt cô hoang mang cực kì. Cô hiểu ý tứ trong lời nói anh, cũng không ngu ngốc tới mức không hiểu những lời lẽ thế này.
“Chú đừng làm thế, pháp luật sẽ bắt chú đấy.” Cô nắm dây an toàn, chậm rãi nói.
“Trong xã hội này nếu cháu thật sự có đủ bản lĩnh, sẽ không ai dám bắt cháu. Bởi vì kẻ mạnh chính là luật pháp.” Anh nhẹ giọng, nhìn cô trả lời.
Khúc Yên im lặng, anh biết Khúc Yên còn quá nhỏ, gặp nguy hiểm sẽ không kiềm được mà sợ hãi. Chỉ là thời điểm anh sợ hãi, không phải là mất mạng mà chính là không có đồ để ăn.
Thẩm Tây Thừa trở cô về tận nhà, Khúc Yên không xem ảnh mà gửi toàn bộ vào di động anh. Sau đó cô mới chào tạm biệt rồi bước vào trong nhà.
Người hầu trong sân thấy cô họ, về đưa tay ra ám hiệu cho cô biết ông chủ đã đợi bên trong, đã thế còn đang tức giận đến đỏ tía tai ở trong phòng khách chờ cô nảy đến giờ.
Khúc Yên chậm rãi bước vào trong nhà, nở nụ cười ngọt ngào với ông. Nhưng Ôn Thành Uy không để sự đáng yêu đó vào mắt. Ông uống trà hạ hỏa, gương mặt nghiêm nghị nhìn cô, sau đó chuyển tầm mắt xuống vết thương dưới cổ chân cô.
Lại thấy Khúc Yên mang đôi boot cao che hết cổ chân, ông không vui lên tiếng:“Con chẳng chú trọng vết thương, đi chơi thế không sợ vết thương đau lại sao?”
Cô giải thích:“Cha không thương con, chứ thích nhốt con trong nhà. Vết thương có đau hay không con tự cảm nhận được, nếu đau là con sẽ không đi chơi rồi. Cha thật giống mẹ, thích quản con.”
Ông giật mình, ý thức bắt đầu được lấy lại không ít. Nếu sự quan tâm quá lố sẽ tạo ra một cảm giác như giống như chú chim bị nhốt trong lồng sắt gạt buộc đôi cánh mình. Ông lại quên mất Khúc Yên giờ đã lớn, đã hiểu hết thế nào là quyền riêng tư. Giờ ông mới hiểu tâm trạng của một người làm cha, một bậc trưởng bối, lại thấy bản thân khi trước phản nghịch khiến ông nội cô lo lắng đến đau cả tim. Giờ ông chính là lo lắng quá thành ra sự quan tâm đó lại làm cô bứt bối, khó chịu trong lòng.
Cuối cùng vẫn là ông thở dài, thủ thỉ nói:“Cha xin lỗi, ngồi xuống cho cha xem vết thương.”
Cô tuy hơi tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn như chú thỏ. Ngồi xuống bên cạnh ông.