Từ Chi: Không có. Sao phải giận chứ. Để nói về đứa em họ của tôi trước, là học sinh cấp hai, có thời gian biểu sinh hoạt rất thất thường, hay thức khuya chơi game, ngày đêm đảo lộn, còn dám lén hút thuốc nữa, những ngày nghỉ có khi còn thức trắng đêm. Hôm qua nó còn đến quán bar uống rượu, bị chú của tôi bắt tại trận.
Cr: Vậy thì tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cậu tức giận được vậy.
Không quan tâm đến em họ của mình chút nào, Từ Chi đành phải nhắn: Cậu có thể thử chọc giận thôi.
Cr: … Cậu thật là rảnh rỗi.
Từ Chi còn đang giúp thợ sửa chữa giẫm lên bảng cắm, bận rộn tay chân, ngay cả miệng cũng không nhàn nhã, còn ngậm đèn pin, cô hồn nhiên không cảm nhận được mà trả lời: Không rảnh ai đi nói chuyện phiếm với cậu hả.
Có lẽ Trần Lộ Chu cũng bắt đầu bận rộn, mãi sau không trả lời.
Khi cậu quay lại, điện nhà Từ Chi đã được sửa xong, nhưng mạng internet còn đang yếu, Từ Quang Tễ vội vàng gọi điện cho bên viễn thông, nhưng có lẽ vì buổi tối nay có điểm nên tạm thời không có ai đến sửa được, phải đợi. Chờ đợi khiến chứng lo âu của Từ Quang Tễ tái phát, luôn cầm khăn lau mắt kính, lau tới lau lui.
“Bố à, điểm không chạy thoát được đâu, tra sớm hay tra muộn cũng giống nhau thôi.” Cô an ủi.
Từ Quang Tễ nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ, tám giờ là có thể tra điểm, sắc trời bên ngoài vẫn còn rất sáng, nhưng vẫn chưa có tin nhắn trả lời từ công ty bên viễn thông, “Con gọi điện thoại hỏi thử xem rốt cuộc mấy giờ bọn họ mới tan làm.”
“Bố à, lưu lượng điện thoại cũng có thể tra được, còn điện thoại nữa, con có thể gọi điện mà. Nếu không tra được thì con nhờ người người khác tra giúp con. Bố, bố đừng đi tới đi lui nữa.”
Từ Chi vừa nói xong, Trần Lộ Chu liền phản hồi tin nhắn.
Cr: Ừm, tôi chính là công cụ giết thời gian.
Từ Chi: Tôi không nấu cháo cho công cụ đâu.
Cr: Là sao, vậy tối qua có tâm tư gì? Hay cậu viết bài tiểu luận ba nghìn chữ phân tích rõ ràng chi tiết cho tôi xem suy nghĩ nội tâm của cậu đi? Tôi rất tò mò đấy, thật sự, Từ Chi, cậu nghĩ gì về việc hơn nửa đêm ở trong nhà một thằng đàn ông nấu cháo hả.
Cr: Hửm? Từ ốc nhồi?
Cậu kiên trì không từ bỏ.
Từ Chi nhìn tin nhắn, thở dài, đàn ông đều nhạy cảm như thế sao?
Lúc này, điện thoại của Từ Quang Tễ vang lên đúng lúc, là bên viễn thông gọi. Ông vội vàng nghe máy, cúi người gật đầu nói với bên kia: “À, các cậu tranh thủ thời gian qua đây đi, tối nay con gái tôi có điểm thi đại học, ừ, vâng, vâng, trên lầu 5, chỉ có gia đình chúng tôi thôi, tôi đăng ký cáp quang 100M, đúng vậy, được rồi, làm phiền cậu.”
Từ Chi cúi đầu, trả lời: Cậu biết cáp quang 100M bao nhiêu tiền không?
Cr: Khoảng hơn một nghìn tệ một năm, không nhớ rõ lắm.
Từ Chi: Quả nhiên lão Từ vẫn yêu tôi nhất, để tra điểm cho tôi mà ông ấy đã mua cáp quang 100M, lúc trước bà cụ đấu địa chủ bị rớt mạng ông ấy cũng không nỡ mua cáp quang 100M. Thế nên, Trần Công Cụ à, chuyện nấu cháo này không viết tiểu luận ba nghìn chữ được rồi, nhưng nếu một ngày nào đó tôi tiêu tiền vì cậu, nhất định tôi sẽ viết luận văn tám ngàn chữ để tố cáo cậu, cậu đừng lo.
Cr: Tốt nhất là thế.
Thợ sửa mạng đã đến, ngồi một lúc rồi hỏi Từ Quang Tễ có nhớ mật khẩu ban đầu của băng thông rộng hay không, Từ Quang Tễ không thể nào nhớ được, vắt hết óc cũng không không ra mật khẩu ban đầu và mật khẩu nhân viên quản lý nào khác. Từ Chi nhìn dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của ông, liền nhắn một tin cho Trần Lộ Chu rồi đi tới hỗ trợ.
Từ Chi: Không nói chuyện nữa, giúp bố tôi sửa lại băng thông rộng trước đây.
Cr: Ừ.
Từ Chi đặt điện thoại di động xuống, có lẽ là sắp nhận được kết quả của kỳ thi đáng chú ý nhất mùa hè năm nay, sắc trời hôm nay cũng tối muộn, đã bảy rưỡi tối rồi mà trời bên ngoài vẫn còn sáng trưng.
Tất cả mọi người đều chờ đợi mong mỏi. Cảm xúc chất chồng lên điểm cao nhất, giống như được đóng khung trên đỉnh kim tự tháp cao, mỗi người đều chờ đợi sự kết thúc của mười năm học tập gian khổ, khát vọng có thể cho mình một kết cục tốt nhất.
**
Trần Lộ Chu ngồi trong hiệu sách một lúc, tìm được mấy quyển sách lấy lòng tặng cho Trần Tinh Tề, hiệu sách thật yên tĩnh, hôm nay ít người, ngoại trừ mấy đứa trẻ con thì nhìn quanh không có người trưởng thành, Trần Lộ Chu được tính là người duy nhất. Trên bàn có đặt một cuốn sổ ghi chép và mấy tờ giấy viết thư, cùng với một ly cà phê đá uống dở.
Hiệu sách có dịch vụ lưu trữ thư, tức là bạn có thể viết những điều mình muốn nói vào giấy viết thư, giống như một cuốn sổ ghi nhớ tạm thời, ghi lại những cảm xúc ở hiện tại, chẳng hạn như một lời thổ lộ đã giấu kín trong lòng, hoặc một lời xin lỗi khó thể nói thành lời. Bạn có thể viết nó trên giấy viết thư trước và cho bên kia biết mật khẩu bất cứ khi nào muốn đối phương biết. Phong thư sẽ được đặt trong hộp mật mã thời gian, và mật mã sẽ thay đổi tại một thời điểm, giống như hộp lưu giữ hành lý tạm thời.
Con người có rất nhiều thời điểm suy nghĩ lung tung, khi ở một mình thường không e dè, cứ mải suy nghĩ bậy bạ, nhưng đến thời khắc quan trọng lại không thể diễn tả được ý nghĩ. Giống như mỗi lần gây gổ, sau này đều cảm thấy mình cãi ngu thế. Cho nên hộp thời gian lưu trữ thư của hiệu sách chính là để khuyến khích người trẻ tuổi viết nhiều hơn, những cảm xúc hiện tại được trút bỏ ngay lập tức, bởi vì những gì khắc sâu và mạnh mẽ nhất, sau này chúng có thể lắng đọng được với họ.
Trần Lộ Chu vừa nghe người phục vụ giới thiệu liền có chút tò mò, nên thuê một cái. Chờ đến ngày xuất ngoại, thông báo từng người một đến xem cũng rất hay.
Trần Lộ Chu vẫn mặc cả cây đen, cao lớn đẹp trai, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, che đi nửa gương mặt, đường cong cơ thể sắc nét rõ ràng, nhìn rất lạnh lùng. Người phục vụ nhìn từ xa đã thấy cậu giống như tên sát nhân đẹp trai lạnh lùng trong phim mặc kệ sống chết, đang viết những lời trăn trối trước khi thực hiện nhiệm vụ.
Trần Lộ Chu ngồi ở đó thật lâu, cũng không biết nên viết cái gì, không ngờ Trần đại thi nhân cũng có lúc nghèo nàn vốn từ, cuối cùng đành thở dài, nhấc bút viết. Bức thư đầu tiên cậu viết cho Chu Ngưỡng Khởi, người bạn nối khố từ nhỏ luôn đi theo mình, trước mắt nói ra những suy nghĩ hiện tại của cậu.
Chu Ngưỡng Khởi:
Mở thư tốt lành.
Viết phong thư này là để nói cho cậu biết rằng, cuộc sống này thật sự không bằng phẳng, cậu thấy đấy, mọi người đều là con trai, cậu là chó quê, mà tôi là trai đẹp.
Nhưng mà không sao, tôi cũng nhận ra ngay sự chông chênh của cuộc đời, cậu là chó quê thì đã yêu rồi, mà trai đẹp là tôi đây lại chưa từng yêu đương.
Con trai Trung Quốc chúng ta đều có hơi thở nghị lực, hơi thở này gió mưa cũng không dập tắt được, dù là đèn cạn dầu, chỉ cần trong tim vẫn còn tro tàn, miễn sao mượn được chút ánh sáng, là cậu luôn có thể tràn trề hy vọng. Chẳng hạn như cậu, chỉ cần trên đời này còn một miếng cơm, dù cậu hôn mê ba ngày nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nói đến chuyện này cũng sẽ đứng dậy, sợ không ăn được thức ăn nóng.
Ừm, năng lượng này cần phải giữ vững đấy.
― Clz.
Trần Lộ Chu vừa mới dán phong thư lại, điện thoại đã vang lên, là Từ Chi.
Cậu nhét phong thư vào hộp tổ ong thời gian, rút ra một tờ giấy mật mã, nhận điện thoại: “Có điểm rồi à?”
Từ Chi thở dài, “Còn chưa sửa xong mạng nữa, bố tôi thậm chí còn không nhớ tài khoản băng thông rộng nhà chúng tôi, chắc lúc này tâm lý của ông ấy cũng sụp đổ rồi, tôi không dám thúc giục. Bây giờ tôi không thể mở trang web trên điện thoại, gọi điện cũng không được, giờ cậu đang ở đâu? Cậu đã tra chưa?”
Trần Lộ Chu tình cờ nhìn thấy đối diện hiệu sách có quán net, cậu không nói hai lời lập tức cầm lấy cốc cà phê, đẩy cửa bước ra ngoài, bước chân rất nhanh nhưng giọng điệu trầm thấp từ tốn, “Chưa, không thì gửi số báo danh cho tôi đi, tôi tra giúp cậu, không ngại chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Từ Chi nịnh bợ rất giỏi, “Thậm chí là lương tâm bất an, cả đêm muốn đi qua nấu cháo giúp cậu ấy chứ.”
Trần Lộ Chu cười sảng khoái: “Được, lát nữa tới đi, không tới là cún con.”
Trên đường có nhiều người qua lại, loáng thoáng có một vài người tra điểm trên đường, Trần Lộ Chu đang gọi điện thoại cho Từ Chi, khi băng qua ngã tư, cậu nghe thấy tiếng hét hưng phấn không thể kiềm chế của hai cô gái ven đường, “Hồi hồi quá hồi hộp quá hồi hộp quá….”
“Chị hồi hộp cái gì, người ra điểm là em cơ mà.”
“Chị thay nhóm đàn anh trường chị lo lắng mà, khoa công nghệ ở viện vốn không có nhiều nữ sinh, kết quả lại có một nhóm em trai đẹp trai sắp tới.”
“Cút đi!”
Từ Chi cũng nghe thấy, tiếp tục nịnh bợ cậu: “Trần Lộ Chu, nói nghiêm túc nhé, nếu cậu học đại học trong nước, dù đi đâu học trường nào, con gái đều sẽ phát cuồng một hồi. Quá đáng tiếc, cậu lại muốn xuất ngoại, có thể cậu không phải gu của con gái nước ngoài đâu.”
Cậu đi rất nhanh, lúc này đã dùng thẻ căn cước trả tiền mở máy, uể oải dựa vào ghế, lơ đễnh mỉm cười, “Lo cho cậu đi.”
Ở đâu mà chẳng phát cuồng chứ.
Được rồi, lời này quá thiếu đòn, cậu phải giữ lại cho mình chút thể diện.
“Cậu đến quán net rồi sao?” Giọng nói Từ Chi đột nhiên có chút hồi hộp.
“Ừ.” Người nọ dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại gõ mật khẩu thẻ mạng, không nhịn được trêu chọc cô, “Không ngờ cậu cũng biết hồi hộp cơ đấy?”
Từ Chi đã từ bỏ việc gọi điện thoại rồi, cổ họng thắt lại: “Thú thật thì, khi còn bé tôi bạo dạn hơn một chút. Tôi nhớ có lần trường học tổ chức hội diễn văn nghệ gì đó, toàn là tôi lên chỉ huy dàn hợp xướng, giáo viên dạy tạm thời hai lần bảo tôi lên chỉ huy, tôi mù âm nhưng cũng không sợ xấu hổ, đi lên chỉ huy bậy bạ, nhưng các bạn đều hát đúng. Sau này tôi mới biết là các bạn không nhìn tôi mà đều nhìn giáo viên.”
Trần Lộ Chu cảm thấy có lẽ cô thật sự lo lắng nên nói nhiều hơn bình thường, “Vậy mà còn bảo cậu lên?”
Từ Chi nói: “Bởi vì tôi xinh mà, các thầy cô đều thích nhìn tôi, cái khác không dám nói, làm bình hoa thì tôi làm rất giỏi.”
Ngược lại cô không cho mình thể diện.
“Được rồi, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân.” Trần Lộ Chu nhập vào trang web tra giúp Từ Chi, “Đưa số báo danh cho tôi.”
Từ Chi thuộc làu làu, “Thấp hơn sáu trăm tám mươi điểm thì đừng nói cho tôi biết, như vậy là tôi thi hỏng rồi.”
“Có tính môn tự chọn không?” Cậu thờ ơ hỏi một câu.
“Tính chứ, bài thi môn tự chọn của tôi tốt hơn ba bài thi bắt buộc đó, tổng điểm ba bài thi bắt buộc của tôi có 690 thôi.”
[1] Thi đại học bên TQ có tới 12 tổ hợp môn, thay vì chỉ có hai lựa chọn như trước đây. 8 khu vực chọn chương trình “3+1+2”, gồm ba bài thi bắt buộc với các môn tiếng Trung, Toán và một môn ngoại ngữ, một bài thi tự chọn (môn Vật lý hoặc Lịch sử) và hai bài thi tự chọn từ bốn môn Hóa học, Sinh học, Địa lý và Chính trị.“Cậu không thể dùng điểm ba bài thi bắt buộc làm mục tiêu tham khảo được, để tăng sự tin tin của mọi người, đề thi đều đơn giản hơn…” Sau khi Trần Lộ Chu vào trang web tra điểm, cậu đợi ở chế độ trang chủ một hồi, vốn còn định an ủi đôi câu, để cô đừng kỳ vọng về bản thân mình cao quá, nhưng sau khi trang chủ nhảy ra, quả thật cậu rất bất ngờ, cậu biết Từ Chi thi tốt, nhưng không ngờ lại cao tới mức này.
Đặc biệt là từ trường trung học Duệ Quân có thể thi được điểm này, có khi sẽ được in lên tấm áp phích to dán ở trung tâm thành phố.
Đẹp lắm, Từ Chi.
Tiếng ve kêu râm ran mấy phút khi có điểm, như thể bầy ve sầu của cả thành phố tụ họp lại để hát bài hát hùng dũng lúc khai mạc này. Bởi vì trên thực tế, ai cũng biết kỳ thi đại học chính là một trò đánh cược vào tương lai, là một trận đấu thiên thời địa lợi nhân hòa. Thực lực và sự may mắn đan xen, nhưng vẫn hy vọng ai đó có thể giành chiến thắng trò chơi này với sức mạnh tuyệt đối.
Điểm số này, nếu như bạn nói cô ấy may mắn thì quá gượng ép.
“Từ Chi.”
“Hử?”
“Chờ điện thoại của đại học A đi.” Trần Lộ Chu thoát khỏi giao diện điểm của cô, nhập số báo danh của mình vào, lần đầu tiên vô cùng chân thành, không hề đùa giỡn, “Đúng là nở mày nở mặt, cộng thêm tự chọn là 738, chúc mừng trước nhé, Từ đại kiến trúc sư.”
Từ Chi bên kia cũng hơi lên giọng trả lời: “Cảm ơn nhé, Trần đại thi nhân.”Tác giả có lời muốn nói:
Một số người hỏi có cứu rỗi lẫn nhau hai không, câu chuyện này tôi không muốn định nghĩa nó là câu chuyện về sự cứu rỗi, thực ra hai người họ không có cái gì đặc biệt cần cứu rỗi cả, tôi cũng không định viết theo hướng này. Quan điểm của bộ truyện này vẫn là thoải mái, tôi cảm thấy sẽ là câu chuyện về sự trưởng thành của giới trẻ, chân dung của nhóm thanh thiếu niên, mỉm cười là sẽ trôi qua, bọn họ có thể tìm thấy đáp án tìm kiếm bấy lâu nay trên người đối phương. Bản chất vẫn là văn điêu khắc.