Hàn Hữu Niên biến sắc, gương mặt âm trầm như bị vẩy mực, anh nhìn Lâm Nhan bằng ánh mắt khó hiểu, nghi ngờ, khiếp sợ, còn có khó tin.
Anh đã từng thấy trong mắt Lâm Nhan tràn đầy si mê và tình yêu mỗi khi nhìn anh, nhưng giờ phút này, anh chỉ thấy sự chán ghét, vô cùng căm ghét trong mắt cô. Anh rất quen thuộc với loại ánh mắt này bởi vì anh đã từng nhìn Lâm Nhan như vậy.
Cô nói thích anh là vết nhơ lớn nhất đời cô?
Nhưng cô không biết, bị cô dây dưa cũng là bất hạnh lớn nhất đời anh.
Người phụ nữ như Lâm Nhan làm gì có tư cách chán ghét anh?
Lại còn sỉ nhục anh, không chiếm được anh nên muốn chửi bới anh không ngừng à?
Lâm Nhan đúng là loại phụ nữ không biết tốt xấu.
“Không phải cô thì ai chứ? Tấm hình trong xe và cả ở quán bar, không phải lúc trước cô cố ý sai người khác chụp à?” Hàn Hữu Niên tin tưởng tuyệt đối vào nhận định của mình, lời giải thích của Lâm Nhan không hề có sức thuyết phục.
“Không sai, ảnh là do tôi chụp, nhưng không chỉ mỗi tôi có thể có bức ảnh đó, anh có, Lâm Sanh cũng có, sao anh không hỏi bạn gái bảo bối của mình xem?” Lâm Nhan cười lạnh, chế giễu lại.
“Lâm Nhan, thủ đoạn của cô trước giờ vẫn luôn bỉ ổi, Lâm Sanh không tâm cơ như cô, cô ấy sẽ không làm chuyện hại người không lợi mình. Tôi sẽ bắt cô trả cái giá thật đắt.” Hàn Hữu Niên nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt sắc bén như dao tựa như muốn chém ngàn nhát lên người cô, không hề che giấu vẻ khinh thường coi rẻ trong mắt.
Thật là buồn cười, người ác độc có tâm cơ luôn là Lâm Nhan, đơn thuần lương thiện lại luôn là Lâm Sanh.
“Cho dù những bức ảnh lần trước liên quan tới tôi, nhưng tối hôm trước thì sao? Rõ ràng cô ấy cũng ở đó, tại sao cô ta không làm rõ chuyện này?” Lâm Nhan nhìn bóng dáng cao lớn kia, lười biếng mở miệng, nhếch môi khinh thường, quả nhiên tình yêu khiến con người ta mắt mù tai điếc, cô thật sự có chút mong chờ, không biết sau khi Hàn Hữu Niên biết bộ mặt thật của Lâm Sanh có thể còn toàn tâm yêu cô ấy như trước đây không.
“Cô ấy giữ thể diện cho cô khắp nơi, cô lại ăn cháo đá bát.”
“Thừa nhận đi! Bạch nguyệt quang của anh không hề lương thiện vô tội như anh nghĩ, nếu cô ấy thực sự là thánh mẫu, biết rõ tôi đã từng…. mà vẫn yêu anh.”
Ai nói Lâm Sanh làm chuyện hại người không lợi mình?
Phải biết rằng, hiện tại, toàn bộ cư dân mạng gọi cô là “tuesday” trùng hợp đều là những người đồng tình với Lâm Sanh nha!
Lâm Sanh lại vì vậy mà tăng vài trăm vạn fan.
Phương Đình Đình quẹo vào ngã rẽ, trợ lý tới chào đón, mới nhìn thấy mặt cô đã vô cùng sợ hãi, “Chị Đình, mặt của chị, mặt chị bị sao vậy?”
Phương Đình Đình bừng bừng lửa giận, không có chỗ trút, nhấc đôi guốc nhọn giẫm vào người trợ lý, “Biến đi, phế vật vô dụng, vừa rồi cô chết ở đâu vậy hả?”
“Em xin lỗi, rất xin lỗi, em mới vừa đi pha trà cho chị. Chị Đình, mặt chị không sao chứ?” Trợ lý nhỏ bị giẫm, cố chịu đau, kính cẩn chịu tội.
“Đình Đình, em bị sao vậy?” Lâm Sanh tóc dài bay phất phới, cô ta mặc đầm liền màu trắng, toàn thân tỏa ra tiên khí, chậm rãi bước tới từng bước, nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Phương Đình Đình, cô ta ân cần hỏi.
“Còn không phải là do con khốn Lâm Nhan kia hay sao, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cô còn ngây ngốc ở đây làm gì? Nhanh chóng đi lấy túi chườm đá cho tôi, không thấy mặt tôi sưng lên rồi sao?” Phương Đình Đình khó khăn hít vào một ngụm, ôm mặt, bất mãn trừng mắt nhìn
trợ lý nhỏ.
Trợ lý nhỏ vừa đi, Lâm Sanh buông tiếng thở dài, “Đình Đình, tính tình Lâm Nhan không tốt, em cách xa cô ấy một chút, sao em lại trêu chọc tới cô ấy vậy?”
“Lâm Nhan là đồ chó điên, gặp ai cũng cắn, là tự cô ta không biết xấu hổ đi quyến rũ bạn trai của chị lại còn không cho người ta nói, chị Sanh Sanh, Lâm Nhan không có liêm sỉ, chị tuyệt đối không được dễ dàng buông tha cô ta.” Phương Đình Đình nhắc tới Lâm Nhan thì đã căm thù đến tận xương tủy.
“Đình Đình, chị tin tưởng Hữu Niên, trong lòng anh ấy chỉ có chị, Lâm Nhan quen biết Hữu Niên lâu rồi, cô ấy không phải là loại có tam quan bất chính đâu, do đám chó săn chụp bậy chụp bạ rồi cắt câu lấy nghĩa thôi.”
“Chị Sanh Sanh, chị thật sự cho rằng ai cũng là người tốt sao? Lâm Nhan đã quyến rũ công khai như thế mà chị còn nói giúp cô ta.” Phương Đình Đình cạn lời tới mức trợn mắt nhìn trời, thánh mẫu chắc cũng cỡ Lâm Sanh thôi!
Người ta một lòng muốn cướp người đàn ông của cô ta, cô ả còn giúp Lâm Sanh đòi lại công bằng, nhưng buổi nói chuyện này lại khiến cô ả cảm thấy bản thân mình giống như kẻ ngốc.
“Gần đây Lâm Nhan bị đám chó săn theo dõi rất gắt, chị có thuốc mỡ trị sưng rất hiệu quả để chị lấy cho em.” Lâm Sanh thở dài, nói một câu không đầu không đuôi rồi rời khỏi.
Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, vầng sáng trên đồng hồ báo thức của Phương Đình Đình loé lên, nếu Lâm Nhan thật sự trong sạch, làm sao có thể bị vướng vào scandal này, là do Lâm Sanh trọng sĩ diện không muốn thừa nhận bạn trai mình có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác thôi.
Chờ xem, cô nhất định sẽ khiến tất cả bọn họ đều không thể xuống đài được.
Phương Đình Đình thấy bốn phía không có ai, trực tiếp gọi một cú điện thoại, “Alo, báo Giải Trí đúng không? Tôi có một tin về Lâm Nhan…”