Hạ Vân Dương chiến đấu thụ trọng thương, nhờ Doãn Sướng và đám thân vệ liều chết cứu ra, hắn ta mê man mấy ngày mới tỉnh, vừa tỉnh thì hay tin Mộc Tử Khâm bị Tiêu Chấn Diệp vây ở Dưỡng Tâm điện dày vò bảy ngày bảy đêm.
Bảy ngày bảy đêm bị nhốt trong đó phát sinh cái gì chẳng cần bàn tới, Hạ Vân Dương lòng như lửa đốt, hắn ta vừa xuống được giường liền nhanh chóng lặp kế cứu viện, thân thể chưa phục hồi đã đột nhập hoàng cung.
Đợi khi Tiêu Chấn Diệp ly khai, hắn ta lập tức chạy vào Dưỡng Tâm điện.
“Thủ vệ bên ngoài hôn mê cả rồi, bất quá chỉ là tạm thời, Tiêu Chấn Diệp tùy thời có thể quay về, Doãn Sướng bên kia cũng chống đỡ không lâu, chúng ta phải mau lên.”
Hạ Vân Dương nói xong thì tức khắc bế Mộc Tử Khâm đi khỏi.
Bất quá chưa được hai bước đã nghe tiếng xiềng xích kêu leng keng.
Hạ Vân Dương ngây người, hắn ta đặt Mộc Tử Khâm trở lại trên giường, nâng lên lớp áo choàng bao phủ thân thể y.
“Đừng!” Nhận ra ý đồ của Hạ Vân Dương, Mộc Tử Khâm theo bản năng quấn chặt áo lông chồn.
Nhưng mà muộn rồi, lớp áo choàng bị Hạ Vân Dương xốc lên.
Một khắc dỡ bỏ y bào kia, con ngươi Hạ Vân Dương nháy mặt trở nên đỏ au.
Mộc Tử Khâm bên trong không mặc y phục, thân thể trắng nõn rải rác đủ loại dấu vết thâm thâm thiểm thiểm, vài chỗ thậm chí đang chảy máu.
Có thể tưởng tượng chuyện từng phát sinh kinh khủng cỡ nào.
Nam tử gầy đến đáng sợ, thân thể chỉ còn lại xương bọc da, mà cổ chân và thắt lưng y đang bị dây xích vàng trói lại.
Đầu khác của dây xích, chặt chẽ ghim trên vách tường……
“Đừng nhìn…….” Mộc Tử Khâm luống cuống tay chân túm áo choàng che đậy chính mình, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, y đem bản thân bọc kín mít, hai tay dưới lớp áo lông chồn gắt gao ôm chặt đầu gối, y vùi đầu vào gối, hận không thể đem chính mình giấu đi.
“A Khâm……”
Chứng kiến Mộc Tử Khâm thế này, hai mắt Hạ Vân Dương đau xót, hốc máu đỏ ửng, hắn ta thương tiếc ôm chầm Mộc Tử Khâm, khẽ hôn mái tóc y: “Xin lỗi…. thực xin lỗi, ta đến trễ……”
“Các ngươi quả thật tình chân ý thiết, trầm vừa rời đi, các ngươi liền ở đây ôm nhau, nếu trẫm về muộn, phải chăng các ngươi có cả hài tử luôn rồi?”
Đạo thanh âm âm lãnh bỗng nhiên truyền tới, bọn họ quay đầu, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt sa sầm của Tiêu Chấn Diệp.
Chẳng biết hắn trở về từ lúc nào, bọn họ thế nhưng hoàn toàn không phát giác!
Thị vệ đem hai người Hạ Vân Dương cùng Doãn Sướng vây ở giữa, thần sắc Tiêu Chấn Diệp u ám như mây đen áp thành, nện từng bước hướng về phía họ.
Thân thể Mộc Tử Khâm vô thức run lên, y càng ôm chặt chính mình, nỗi hoảng sợ lấp đầy nhãn thần.
Lãnh tra tấn nhiều ngày qua, Mộc Tử Khâm sợ hãi Tiêu Chấn Diệp, triệt để sợ hãi, thế nên hiện tại y nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp, thân thể sẽ tự động sản sinh phản ứng.
Cảm nhận được Mộc Tử Khâm đang run rẩy, Hạ Vân Dương theo bản năng chắn trước mặt y, ngăn chặn tầm mắt Tiêu Chấn Diệp.
Mộc Tử Khâm cũng vô thức rụt ra sau lưng Hạ Vân Dương.
Thu vào mắt hết thảy động tác không coi ai của hai người, Tiêu Chấn Diệp chợt nở nụ cười, nhưng ý cười chả chạm tới đáy mắt, nơi đó chỉ quay cuồng ám triều ngoan lệ.
“Tử Khâm à, ngươi lại không ngoan, trẫm đã dạy dỗ ngươi thế nào hửm?”
Lãnh âm phảng phất như truyền về từ địa ngục, hàm chứa cuồng phong sâm hàn độc thuộc chốn âm ty……
………
“Chọn đi.” Tiêu Chấn Diếp trói Hạ Vân Dương và Xích Vũ đến trước mặt Mộc Tử Khâm rồi nhét thanh đao vào tay y.
Đối diện là Hạ Vân Dương đương hấp hối do hành hình tra tấn cùng với Xích Vũ bị bỏ đói đến sấu nhược bất kham, tâm Mộc Tử Khâm đánh cái lộp bộp, y đưa mắt về Tiêu Chấn Diệp: “Ngươi có ý tứ gì?”
“Hạ Vân Dương và ngựa của ngươi, chỉ một thứ có thể sống.” Tiêu Chấn Diệp bắt lấy bàn tay cầm đao của Mộc Tử Khâm, nhắm thẳng trái tim Hạ Vân Dương: “Ngươi lựa chọn Hạ Vân Dương?”, sau đó dời sang Xích Vũ, “Hay chọn con ngựa này?”
Tay Mộc Tử Khâm khẽ run rẩy.
“Trẫm đếm tới ba, nếu ngươi chưa đưa ra quyết định, vậy bọn chúng đều phải chết.”
Giọng nói Tiêu Chấn Diệp tựa chùy kích, từng chút từng chút nện vào lòng Mộc Tử Khâm: “Một!”
Mộc Tử Khâm bất động, ngặt nỗi tay y run lợi hại.
“Hai!”
Mộc Tử Khâm vẫn lặng yên bất động, đôi tay càng thêm run.
“Ba….”
Tiếng đếm thứ ba chưa dứt, Mộc Tử Khâm mãnh liệt xoay người, cấp tốc chuyển cổ tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm đao vào tim Tiêu Chấn Diệp.
Bất quá động tác hắn nhanh hơn, mắt thấy lưỡi đao sắp cắm xuống lồng ngực, Tiêu Chấn Diệp đã dùng sức bắt lấy tay Mộc Tử Khâm.
Vừa vặn đối diện đôi mắt bừng bừng sát ý lạnh thấu xương.
Lăng lệ băng lãnh, ánh mắt tương tự dã thú vồ mồi chưa từng do dự.
Mộc Tử Khâm thật sự muốn giết hắn.
Một lần nữa muốn giết hắn.
Chân chân thật thật dứt khoát muốn giết hắn.
Tiêu Chấn Diệp đột ngột cười rộ lên, nụ cười buồn bã mà châm chọc.
Hắn ấy vậy lại quên mất, Mộc Tử Khâm người này lãnh huyết vô tình, vô luận hắn làm cái gì, vô luận hắn trao cho y bao nhiêu chân tâm, Mộc Tử Khâm đều chẳng thoáng động dung.
Trong mắt y chưa từng tồn tại người thấp kém như hắn, càng chưa bao giờ mềm lòng với hắn.
Dù cho chỉ có vài phần nhỏ bé.
Mặc kệ chính mình mỗi ngày cùng y đồng sàng cộng chẩm, điên loan đảo phượng, thâm tâm giao dung.
Hắn vốn tưởng rằng, dù cho tâm y sắt đá, cũng có ngày nào đó tan ra.
Nhưng tâm Mộc Tử Khâm nào phải đá, là cương thiết mới đúng, dù rèn đúc thế nào thì khối thiết tâm cũng không dung bất cứ cái gì.
Một khi đã vậy, đừng trách hắn dùng loại phương pháp khác làm y nhớ kỹ hắn.
Tròng mắt Tiêu Chấn Diệp khẽ đảo, trên tay vận sức, chỉ nghe tiếng than đau, cổ tay Mộc Tử Khâm bị tàn nhẫn vặn gãy, thanh đao trong tay theo đó rơi xuống đất.
“A Khâm! Khụ….. khụ khụ……” Hạ Vân Dương trở nên kích động, liên lụy đến đầy mình thương tích, hắn ta ho khan kịch liệt.
Tiêu Chấn Diệp nâng cằm Mộc Tử Khâm, dùng khí lực cực lớn cơ hồ muốn bóp nát xương cốt y, nhãn thần hung ác nham hiểm: “Trẫm đã cho ngươi cơ hội lựa chọn, là do ngươi không cần, vậy để trẫm thay ngươi chọn……”