Bà ta lục tung tủ quần áo của chồng mình lên để tìm chìa khóa.
“Ông già đó để chìa khoá ở đâu được chứ?”
Sở Chi Lăng nhăn mày đóng cánh tủ lại.
Nhưng bà ta lại không cẩn thận khiến con lật đật được đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường rơi xuống. Lúc con lật đật chạm đất vang lên một tiếng động lạ, Sở Chi Lăng nhặt nó lên xem xét kỹ một lượt.
Bà ta lắc nhẹ con lật đật, một tiếng va chạm của kim loại và gỗ vang lên. Sở Chi Lăng đưa con lật đật lên cao, phía dưới của nó đã bị khoét một lỗ. Bà ta điều chỉnh chìa khoá để nó dễ dàng từ lỗ chui ra và đặt con lật đật lại chỗ cũ.
Lúc ra khỏi phòng, bà ta còn dặn người giúp việc trong nhà.
“Cô xuống bếp chuẩn bị bữa trưa đi. Không được lên lầu hai, biết chưa?”
Người giúp việc không dám cãi lời bà ta, ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp. Sở Chi Lăng đi qua thư phòng, cánh cửa vẫn được khép chặt, bà ta từng bước nhẹ nhàng đi về phía cuối hành lang.
“Cạnh” một tiếng, ổ khoá cũ kỹ đã được mở ra. Đây là lần đầu tiên bà ta bước vào căn phòng này, một mảng tối đen bao trùm. Khi công tắc đèn được bật lên, ánh đèn chiếu rọi vào các bức tường treo kín những bức tranh. Có bức nổi tiếng đáng giá cả triệu đô, ngoài ra còn có các sản phẩm đấu giá khác được trưng bày trong phòng.
Sở Chi Lăng lục tìm cả căn phòng nhưng không thấy có dấu vết của tiền. Tưởng sẽ phải tay trắng mà rời đi, bà ta lại thấy bị thu hút bởi một bức tranh đơn giản. Bà ta tiến lại ngắm thật kỹ bức tranh rồi mạnh bạo gỡ bức tranh lớn đấy xuống.
“Tìm lâu như vậy hoá ra là nằm ở đây!”
Phía sau bức tranh là két sắt giấu trong tường. Bà ta thử mật khẩu là ngày sinh của mình thì không được, của Tần Hành cũng không đúng. Bây giờ đã là lần thứ ba, nếu sai thì chắc chắn không thể mở được nữa. Sở Chi Lăng đánh liều, nhập thử ngày sinh của mẹ Phó Tử Sâm, dù sao ngày xưa hai người cũng từng là bạn rất thân.
Cửa két sắt ấy vậy mà lại được mở ra. Bà ta cố gắng kìm nén sự tức giận, hoá ra bao nhiêu năm nay Tần Hành vẫn nhớ đến con đàn bà đó.
Nhưng bà ta biết lúc này không phải lúc tức giận, nhanh tay vơ lấy những cục tiền được xếp ngay ngắn trong đấy bỏ vào túi xách đã chuẩn bị trước.
Xong việc, bà ta xếp lại mọi thứ ngay ngắn như ban đầu. Tắt điện và khoá cửa phòng lại bằng chìa khoá. Lúc Sở Chi Lăng tưởng mọi chuyện đã xong xuôi êm đẹp thì Tần Hành lại xuất hiện sau lưng.
“Bà làm gì ở đây? Mặc vậy là muốn đi đâu?”
Bà ta âm thầm thở phào đoán chắc Tần Hành chưa thấy mình vừa ra từ căn phòng, nắm chặt lấy chìa khoá trong tay giấu đi.
“Tôi ra ngoài với mấy người bạn, bữa trưa tôi ăn bên ngoài!” Bà ta nhanh chóng đổi chủ đề: “Ông nhớ ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ đấy. Chuyện của con cũng không nên quá tức giận, hại sức khoẻ!”
“Tôi biết rồi. Bà đi đi.”
Sở Chi Lăng trả lại chìa khoá về chỗ cũ, lúc ra ngoài thì trực tiếp gọi taxi, không dùng xe nhà. Bà ta gọi điện cho dãy số lạ vừa lúc nãy, mọi chuyện chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng 1 tiếng và Sở Chi Lăng đã có đủ số tiền.
“Gửi vị trí, tôi sẽ qua!”
“Được. Bà chị làm việc cũng thật nhanh nhẹn.”
Màn hình điện thoại lập tức tối đen. Bà ta chưa vội đến gặp đám người xã hội đen mà đi đổi số vàng vừa lấy được thành tiền, số tiền cũng được chuyển vào thẻ ngân hàng và vừa đủ số tiền 2 triệu USD.