Trẻ con bây giờ biết nhiều vậy à?
Hà Lương thấy bộ dạng thanh tâm quả dục của cô, không nhịn được mà nói: “Chị không được hay ảnh không được?”
Thẩm Tô Khê cho cậu một đấm: “Lắm mồm một câu nữa bà đây khiến cậu cả đời không được.”
Hà Lương lập tức im miệng.
“Với trình độ của cậu thì phụ đạo một buổi chưa xong được, thế nên ngày mai 9 giờ sáng.” Thẩm Tô Khê nháy mắt một cái.
Hà Lương: “……”
Hôm sau là thứ bảy, Hà Lương xuất hiện đúng giờ trước nhà cô.
Sau khi được Thẩm Thanh cho phép, hai người kề vai sát cánh bước ra ngoài cửa, nhưng còn chưa kịp ra khỏi, Trương Bình cách vách đột nhiên chặn bọn họ lại, to miệng hỏi: “Khê Khê, cháu đi gặp bạn trai à!”
“?”
Thẩm Tô Khê sửng sốt, hít một hơi sâu.
Thẩm Thanh bước ra, nhìn Thẩm Tô Khê đang cứng đờ người một lúc lâu, rồi bà cười nói với Trương Bình: “Cô nói đùa, con bé có bạn trai hồi nào?”
“Tiểu Vũ nói với tôi đó.” Trương Bình không phát giác được bầu không khí kỳ lạ lúc này, thật lòng khen ngợi: “Bạn trai của Khê Khê thật sự rất anh tuấn, hai đứa xứng đôi lắm.”
“……”
Thẩm Tô Khê lúc này không biết đã run thành bộ dạng gì, cô lập tức đoán ra vì sao con trai của Trương Bình lại biết chuyện này, ánh mắt hừng hực lửa phóng tới Hà Lương.
Sau câu nói kia, cơn giận của Thẩm Thanh sắp không kiềm được, Hà Lương sáng suốt rút lui khỏi hiện trường, trước khi đi còn không quên kéo theo Trương Bình.
“Dì Trương, Tiểu Vũ có ở nhà không ạ? Cháu muốn hỏi bài cậu ấy.”
“Có thì có.” Trương Bình nhìn cậu một cái sâu sắc: “Nhưng lần kiểm tra trước nó được hạng hai từ dưới đếm lên thôi, sợ là không giúp được cháu.”
“Không sau, cháu hạng nhất từ dưới đếm lên, trên cháu là được.”
Thanh âm của cả hai xa dần.
Cách mấy mét, Hà Lương quay đầu lại, ra hiệu cho cô “Cầu nguyện đi”, sau đó tiếp tục đi theo Trương Bình lĩnh giáo bí quyết được hạng hai từ dưới đếm lên.
Thẩm Tô Khê: “……”
Nhãi ranh bội bạc!
Lửa giận của Thẩm Thanh không kiềm được nữa: “Tối qua con đi gặp cậu ta?”
Tuy tức giận, bà không thể không thừa nhận, cũng có lúc bà nhất thời động tâm.
Từ lúc ở Việt thành, thật ra bà đã biết đứa trẻ của Giang gia kia thật lòng với con gái bà.
Chỉ là…
Thấy không giấu giếm được, Thẩm Tô Khê đành bất chấp: “Phải, con đi gặp anh ấy.”
Thẩm Thanh bị thái độ thành khẩn của cô chọc cho tức cười: “Vì sao mẹ mang con về Bắc thành, con còn không rõ sao?”
Cái gì gọi là “mang”? Rõ ràng là bị buộc về.
Thẩm Tô Khê nâng cao âm điệu: “Bởi vì hiểu, nên mới không rõ!”
Lời này giống như líu lưỡi, nhưng Thẩm Thanh hiểu điều cô muốn nói.
“Nếu con thật sự thích người giống như cậu ta, mẹ có thể–“
Có thể cái gì?
Tìm người giống vậy ư?
Thẩm Thanh bỗng ngừng lại, không tiếp tục đề tài này.
Thẩm Tô Khê lại không buông tha: “Cho dù mẹ có tìm cho con mấy trăm người giống như đúc cũng vô ích! Con chỉ thích anh ấy.”
Vì sao thích anh như vậy, ban đầu chính cô cũng không rõ.
Có lẽ bởi vì những rung động thời niên thiếu ngây ngô, nhưng vẫn chưa đủ để tình yêu trở nên sâu đậm; cũng có lẽ vì cô nhìn thấy bóng dáng người cha cô chưa từng gặp mặt trên người anh.
Nhưng đến khi bộ mặt thật của anh bị vạch trần, cô không thất vọng nhiều đến vậy, ngược lại còn nhẹ nhõm thở phào.
Cảm giác rất kỳ quái.
Giống như một đề toán không lời giải.
Mãi đến một hôm Tần Mật hỏi cô: “Mày có thấy bản thân thay đổi không, thoải mái hơn trước?”
Cô mới bừng tỉnh vì sao cô lại thích anh.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô giống chia làm hai thái cực. Thẩm Thanh tròng váy đầm lên người cô, chính cô tròng áo thun cho mình.
Dù là váy hay là áo, tất cả đều không phải thứ cô muốn.
Không có nút thắt, nhân sinh của cô vĩnh viễn không thể thả lỏng.
Nhưng không biết từ khi nào, Giang Cẩn Châu chậm rãi trở thành cúc áo trong lòng cô, chỉ cần cô muốn, cô có thể giải phóng cảm xúc của mình bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, anh cho cô đủ nuông chiều cô muốn, để cô được làm chính mình, không kiêng nể gì.
Mà những thứ đó, cũng chỉ anh mới có thể cho cô.
Thẩm Tô Khê chìm trong suy nghĩ, không để ý Thẩm Thanh đột nhiên xoa bụng một chút.
Qua một lúc, Thẩm Thanh chống tay lên sofa, trầm giọng hỏi: “Con nhất định ngoan cố đến cùng sao?”
Ngữ khí Thẩm Tô Khê dịu đi vài phần: “Vậy mẹ cho con biết lý do vì sao mẹ không đồng ý đã.”
“Hai đứa không thích hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào?”
Bầu không khí lại lâm vào bế tắc, giằng co gần hai phút, Thẩm Thanh mới mở miệng: “Cậu ta rốt cuộc có cái gì tốt?”
Gần như là bản năng, Thẩm Tô Khê bật thốt: “Vậy người họ Tô kia có cái gì tốt, đáng để mẹ ở lại nơi tồi tàn này nhiều năm như vậy?”
Lời nói vừa dứt, cả hai đều ngẩn người.
Thẩm Thanh nhìn cô không tin nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ bỗng chốc xám xịt, đôi môi nứt nẻ run lên rõ ràng: “Ai nói cho con biết?”
Thẩm Tô Khê ngẩng đầu, ánh đèn trên trần chiếu xuống mặt cô, hốc mắt nóng lên, cô nheo mắt, nhưng không né tránh ánh nhìn của Thẩm Thanh: “Chính mẹ nói với con.”
Cô không lừa Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cũng không biết, lúc say, bà bắt đầu kể về quá khứ.
Quá khứ của bà cùng một người gọi là “suxi”.
Những gì nên nghe, những gì không nên nghe, Thẩm Tô Khê đều đã nghe hết thảy.
suxi, Tô Khê.
Nực cười.
Hóa ra mẹ cô vẫn luôn cố gắng kiếm tìm bóng dáng người khác trên người cô.
Đau buốt từ lồng ngực truyền đến từng cơn, ngay cả cổ họng cũng ran rát, nhưng cô quyết định nói ra những lời có thể khiến Thẩm Thanh đau đớn tận xương tủy.
“Mẹ ở chỗ này đợi người kia hai mươi mấy năm, nhưng ông ta ở đâu? Ông ta đã sớm quên mẹ rồi! Ông ta không cần mẹ! Không cần chúng ta!”
“Bang” một tiếng.
Thanh thúy vang dội.
Sau đó, không gian như chết lặng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Tô Khê rũ mắt, cố giữ giọng vững vàng nhất mà nói: “Con không muốn cãi nhau với mẹ, chúng ta bình tĩnh lại đã.”
Không biết chạy bao lâu, Thẩm Tô Khê rốt cuộc dừng lại.
Cô há miệng hít một hơi sâu, cuốn theo cả làn gió se lạnh.
Dần dần, cảm xúc cô bình ổn lại, chỉ còn sót lại sự hối hận đè nén trong lòng.
Trong mắt Thẩm Tô Khê, Thẩm Thanh chẳng khác gì những bà mẹ bình thường yêu thương con cái, chẳng qua, bà nhát gan hơn người khác một chút, suốt ngày lo được lo mất.
Cơn sợ hãi hành hạ bà từng ngày, thế nên bà mới nảy sinh ham muốn kiểm soát cô như vậy.
Nhưng dù thế nào, không thể phủ nhận tình yêu thương bà dành cho cô.
Bên đường có người rao bán bánh gạo nếp, hương gạo thơm nức xuyên qua nồi hấp chui ra ngoài, lôi kéo ý thức của Thẩm Tô Khê ngược về quá khứ.
Cô nhớ có một lần cãi nhau với Thẩm Thanh, cô cũng bỏ chạy một mình ra ngoài thế này.
Ngày đó rất lạnh, ngay lúc cô chuẩn bị cúi đầu về nhà nhận thua, Thẩm Thanh xuất hiện.
Bà không mang giày, lòng bàn chân bị rách mấy đường, tro bụi trộn lẫn máu, nhìn qua vô cùng chật vật.
Bà lảo đảo bước tới, im lặng thật lâu mới nói ra được bốn chữ.
“Về nhà ăn cơm.”
……
Có thứ gì từ trên mặt lăn xuống.
Nóng hổi, như một ngọn lửa.
Qua một lúc, trong tầm mắt mơ màng của Thẩm Tô Khê bỗng nhiều thêm một đôi giày da.
Hoa văn vô cùng quen thuộc.
Trong vòng tay ấm áp, cô nói: “Em đã làm sai một chuyện.”
Anh cũng nói: “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau sửa.”