Xích Viêm nói y bẩn, y càng là cảm thấy chính mình dơ bẩn vô cùng.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Y không muốn như vậy…
Nhưng mà y cũng không có cách nào…
Y căn bản không phải là đối thủ của hai tên kia…
Y không tránh thoát được bọn chúng, chỉ có thể để những tên kia đè trên người mình, làm những chuyện chính mình cả đời này đều không muốn xảy ra!
“Huhu…”
Trong miệng Bạch Lạc phát ra âm thanh nức nở thống khổ.
“Không… không phải… ta không có…”
“Ngươi còn có mặt mũi khóc! Ngươi sao lại không có? Ngươi tự mình nhìn xem thứ trên người ngươi ghê tởm cỡ nào.
Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Bỗng nhiên không còn hứng thú làm với Bạch Lạc nữa.
Xích Viêm túm lấy vạt áo Bạch Lạc, quăng y ngã trên mặt đất.
Trời dần dần tối.
Bạch Lạc cả người đều đang phát run.
Tinh thần y vốn đã yếu ớt vô cùng, bây giờ càng là bị Xích Viêm đối đãi như vậy.
Trong cơn hoảng hốt, dường như chính mình lại trở về ngày hôm ấy…
Trời tối rồi, hai tên kia sẽ lại trói y lại, sau đó xé rách y phục y, cưỡng hôn y…
Trong lòng Bạch Lạc quả thực tràn ngập sợ hãi.
Y sợ.
Thật sự vô cùng sợ hãi.
Bây giờ y nhìn Xích Viêm, nhìn thấy hắn rời đi càng ngày càng xa…
Trong đầu hoảng hốt xuất hiện một ý niệm.
Xích Viêm là ghét bỏ mình bẩn rồi sao?
Hắn có phải lại muốn vứt bỏ mình không?
Sau đó lần nữa để Thẩm Vân Niệm gọi đám người kia tới cưỡng bức y.
“Không, đừng mà!”
Bạch Lạc cả người đều cuộn lại.
Trong cơn hoảng hốt, y thậm chí có thể nhìn thấy hai tên nam nhân kia, cầm dây thừng bước về phía y.
Nỗi sợ hãi trong lòng nháy mắt đạt tới đỉnh điểm!
Y vẫn còn nhớ chính mình ở trên xe ngựa, chính mình nhìn thân ảnh Xích Viêm đi xa.
Xích Viêm bồi Thẩm Vân Niệm cười vui vẻ như vậy.
Lại đem y một mình vứt ở trên chiếc xe ngựa như địa ngục này, hung hăng vứt bỏ!
Bạch Lạc không muốn lại một lần nữa phải chịu đựng sự đối đãi như vậy của hai tên kia.
Y liều mạng muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
Vì vậy y run rẩy gọi Xích Viêm.
“Vương… vương gia…”
“Đừng đi mà… huhu… ta sợ…”
Cơ thể Bạch Lạc nhỏ bé, sớm đã cuộn tròn lại thành một cục.
Nước mắt không ngừng từ khóe mắt y chảy ra.
Trong lòng y thật sự tràn ngập sợ hãi.
Y bây giờ, mặc dù đối với Xích Viêm cũng tràn đầy kháng cự, nhưng mà, so với Xích Viêm, hai tên tráng hán kia quả thực có thể đánh tan tất cả sự phòng thủ trong lòng Bạch Lạc.
“Đừng đi mà… cầu xin ngươi đừng đi!”
Bạch Lạc tựa hồ là dùng giọng điệu khẩn cầu nói ra những lời này với Xích Viêm.
Y hy vọng Xích Viêm có thể lưu lại.
Lần đầu tiên, Xích Viêm không biết y đang ở đâu, vì vậy không có tới cứu y.
Nhưng mà lần này, y đã nói ra lời thỉnh cầu như vậy rồi, xin hãy tới cứu y có được không?
Nhưng mà Bạch Lạc không biết, thỉnh cầu của y trong mắt Xích Viêm, lại là y không biết liêm sỉ câu dẫn.
Xích Viêm châm chọc nhìn Bạch Lạc một cái.
“Sao nào? Vừa sảng khoái với Nhiếp Hoài Vũ xong, lại gấp không chờ nổi muốn câu dẫn ta sao? Ta nói cho ngươi, không có cửa đâu.
Ngươi quá bẩn rồi, ta chê buồn nôn!”
Xích Viêm căn bản ngay cả do dự cũng không, hướng ra ngoài cửa mà đi.
Trong lòng hắn là sự tức giận che trời.
Hắn lấy đâu ra tâm tình làm chuyện kia với Bạch Lạc?
Nếu như ở lại đó, hắn nói không chừng có thể phẫn nộ mà bóp chết Bạch Lạc!
Bạch Lạc cứ ngây ngốc như vậy nhìn Xích Viêm rời đi…
Lần đầu tiên là như vậy…
Lần thứ hai cũng là như vậy…
Hắn hung hăng vứt bỏ mình rồi.
Hắn nhất định sẽ lại lần nữa tặng mình cho Thẩm Vân Niệm, sau đó để những kẻ kia tới cưỡng bức mình.
Bạch Lạc ôm lấy hai đầu gối thống khổ mà khóc.
“Huhuhu…”
Trong mắt là tuyệt vọng khó mà miêu tả.
Cửa đã bị đóng lại rồi.
Tia sáng cuối cùng của cả căn phòng cũng lần nữa biến mất theo cánh cửa bị đóng lại.
Bạch Lạc cả người đều chìm vào trong bóng tối.
Nỗi sợ hãi trong lòng cũng nháy mắt phóng đại vô tận.
Cả người y đều đang phát run.
Xích Viêm lạnh mặt đi ra ngoài, hắn cắn chặt hàm răng mình, trong lòng mặc dù hận Bạch Lạc vô cùng. Nhưng mà lại không biết nên trừng phạt y thế nào mới tốt?
Ngay tại lúc này, một tên nô tài đi theo bên cạnh Xích Viêm mới mở miệng nói:
“Vương gia, vẫn phải đem Bạch Lạc tặng cho Thẩm tiểu thư sao?”
Xích Viêm đem Bạch Lạc tặng cho Thẩm Vân Niệm, là chuyện mà người cả vương phủ đều biết.
Vì vậy những người này lẽ dĩ nhiên cho rằng, Xích Viêm sẽ lại đem Bạch Lạc tặng đi.
“Chỉ cần vương gia mở miệng, chúng ta liền lập tức chuẩn bị tốt xe ngựa!”
Xích Viêm bỗng dừng lại bước chân.
Mặc dù hắn bây giờ một chút cũng không muốn nhìn thấy Bạch Lạc, nhưng mà nghe thấy lời tên nô tài này nói, lại kháng cự theo bản năng.
Cho dù trong lòng y Thẩm Vân Niệm vô cùng tốt, nhưng mà hắn cũng không muốn đem Bạch Lạc lại tặng qua đó.
Xích Viêm nhíu mày nói: “Tạm thời không cần, nhốt y lại cho ta là được!”
Xích Viêm muốn để Bạch Lạc tự mình kiểm điểm lại.
Hắn muốn để Bạch Lạc biết chính y rốt cuộc đã làm ra chuyện ghê tởm cỡ nào?
Hắn nghĩ nghĩ lại nói thêm:
“Không có sự cho phép của ta, ai cũng không được đi gặp hắn. Ta muốn để hắn một mình ở đó tự kiểm điểm cho tốt.”
Người ghê tởm như vậy giống như Bạch Lạc trước tiên nên nhốt lại, nhốt y 10 ngày nửa tháng rồi lại nói.
Nhưng mà Xích Viêm vừa nói xong lời này, lại bỗng nghe thấy một tiếng kêu tràn ngập sợ hãi từ phòng Bạch Lạc vang lên.
Thanh âm kia cực kỳ vang dội, quả thực vang vọng khắp trời đất.
Ngay sau đó là tiếng hét vô cùng khiếp sợ của Bạch Lạc vang lên.
“Không! Đừng mà!”
“Cứu ta!”
“Ai tới cứu ta với!”