Vãn Lương sợ hãi, vội nói: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta cười, lắc đầu.
Lúc này nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. “Nô tỳ lo lắng cho người. Dao Phichỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngày trước Hoàng thượng yêu thươngnương nương, nô tỳ lo nàng ta sẽ gây bất lợi cho nương nương.” Nàng tanhìn ta, cắn môi nói. “Bây giờ như vậy, nô tỳ lại hi vọng nàng ta có thể theo vương gia về đất phong.”
“Vãn Lương!” Ta cười, ngắt lời nàng ta. “Nếu nàng ta đi, ngươi cũng không được sống dễ dàng.”
“Sao nô tỳ có thể sợ nàng ta? Nô tỳ chẳng qua chỉ có môt cái mạng rẻ mạtnhưng nô tỳ không ở bên nương nương, nô tỳ không yên tâm.” Nàng ta nóixong, hốc mắt trở nên đỏ hoe.
Ta cau mày, tức giận nói: “Cái gìmà mạng rẻ mạt?” Trong mắt ta, ta quý trọng tất cả bọn họ, không có caoquý, cũng không có rẻ mạt.
Nàng ta quỳ xuống. “Nương nương, để nô tỳ ở lại đi!”
Ta đã đồng ý với Tấn Vương rồi, bây giờ lại nuốt lời, há chẳng phải giống Hạ Hầu Tử Khâm ư? Chuyện này tuyệt đối không thể.
Giơ tay đỡ nàng ta đứng lên, ta nói: “Chuyện này không cần nói nữa, ngươivà Tấn Vương trở về đất phong, ngươi vẫn phải cẩn thận về mọi mặt. VãnLương, nhớ lời bản cung, bản cung hy vọng ngươi được sống tốt. Tấn Vương là người đáng để phó thác.”
“Nương nương…” Nàng ta vẫn không đứng lên.
Ta than thở: “Vãn Lương, tuy ngươi không phải Tấn Vương phi nhưng cũng làtrắc phi, không giống với tỳ thiếp trong vương phủ. Thái hậu cũng đãđồng ý, Tấn Vương đã cho ngươi danh phận này, mai sau ở trước mặt bảncung cũng không cần tự xưng là “nô tỳ”. Đứng lên đi, nếu không có chuyện gì nữa thì về thôi!”
“Nương nương!” Nàng ta không kìm được, bậtkhóc. “Vãn Lương cảm ơn người đã cho Vãn Lương mọi thứ. Vương gia thậtsư là một người tốt, nhưng lúc này bảo Vãn Lương đi, Vãn Lương quả thậtkhông yên lòng.”
Ta cười. “Có gì mà không yên lòng? Bên cạnh bảncung còn có Triêu Thần, còn có cô, có Tường Hòa, Tường Thụy. Ngươi rangoài cũng phải làm tai mắt cho bản cung, bản cung còn đợi ngươi đến,báo bình an.”
“Nương nương!” Lúc này, Triêu Thần đẩy cửa bước vào, thấy Vãn Lương ở đây, giật mình, buột miệng hỏi: “Vãn Lương về rồi à?”
Ta gật đầu. “Vãn Lương quay về thăm bản cung.”
Triêu Thần đặt điểm tâm trên tay xuống, bước lên nói: “Sao khóc vậy? Nươngnương ở đây còn có chúng ta, ngươi còn có gì không yên tâm chứ?”
Vãn Lương lau nước mắt. “Ta yên tâm, có cô cô ở đây, tất nhiên là yên tâm!”
Ta bước tới ngồi bên bàn, ăn miếng bánh điểm tâm, hỏi nàng ta: “Tấn Vươngkhông ở Độc Hiên cư à?” Bằng không, nàng ta cũng không thể rảnh rỗi màqua đây.
Nàng ta gật đầu, đáp: “Vâng, ngài ấy qua nói chuyện với Hoàng thượng về việc bang giao với Bắc Tề.”
Tấn Vương ở cùng Hạ Hầu Tử Khâm, xem ra những lời ta nói hôm qua chắc không uổng phí. Nói như vậy, Thái hậu cũng có thể yên tâm thả y về đất phongrồi. Biết bao chuyện phiền lòng như vậy, cũng coi như có một chuyệnkhiến ta cảm thấy vui mừng.
Một lát sau, ta liền giục Vãn Lươngtrở về. Sau đó, lúc ra ngoài thấy cung tỳ bưng chậu gỗ đi qua, ta vôtình nhìn thấy bộ y phục dính máu tối qua. Ta bất giác gọi cung tỳ lại,cung tỳ đó vội cúi đầu quỳ xuống hành lễ với ta.
Ta bước tới, cầm bộ y phục đó lên, thấy vết máu phía trên lúc này đã sẫm đi, chạm vào còn cảm thấy hơi cứng.
“Nương nương… nương nương… nô tỳ vẫn chưa giặt.” Cung tỳ thấy ta im lặng, rụt rè giải thích.
Ha, nàng ta tưởng ta muốn trách mắng nàng ta vì giặt không sạch à? Ta khẽcười, định đặt y phục vào chậu gỗ, bỗng thấy dấu tay bằng máu đỏ sẫmtrên tay áo. Trong lòng ta kinh hãi, nhớ đến đêm qua, bàn tay Hạ Hầu TửKhâm bị mảnh gỗ đâm bị thương. Chảy nhiều máu thế sao? Đâm sâu như vậy,hắn không biết đau ư?
Không biết vì sao ta lại nhớ tới lúc ởtrong cung, hắn bị bệnh luôn nhõng nhẽo với ta, thật giống một đứa trẻ!Nhưng đau thế mà hắn cũng không thốt ra dù chỉ một tiếng.
Cung tỳ bạo gan nhìn ta, ta lên tiếng: “Bộ này không cần giặt!” Dứt lời, ta lấy bộ y phục đó ra. Thật kì lạ, chỉ là ta không muốn để người ta mang đigiặt.
Cung tỳ cũng không dám nói, chỉ dạ vâng rồi vội vàng bưng chậu quần áo lui ra.
Tối nay Hạ Hầu Tử Khâm không đến Thu Ngọc cư của ta, nghe nói hắn đã triệu Dao Phi vào Nghi Túc uyển.
Thái hậu cho dù tức giận cũng không thể làm gì. Giống như Hạ Hầu Tử Khâmnói, hắn là hoàng đế của thiên triều, hắn sủng ái phi tử, không cần bấtcứ ai đồng ý. Hơn nữa, bây giờ khách quý các nước đều còn ở đây, nếuThái hậu công khai phản đối chuyện này cũng không hợp tình hợp lý.
Chuyện phong Vãn Lương làm trắc phi của Tấn Vương, Hạ Hầu Tử Khâm cũng đồng ý, từ nay Vãn Lương không còn là cung tỳ của ta. Các cung nhân nhìn thấynàng ta đều phải cung kính gọi tiếng “phu nhân”. Ta nghĩ, nếu không phải vì muốn Vãn Lương đi làm tai mắt cho Thái hậu, ta sẽ càng vui mừng vớinhững thứ nàng ta có được bây giờ.
Tấn Vương phủ tuy không sánhbằng hoàng cung nhưng cũng không tránh được chuyện nữ nhân tranh giànhtình cảm, ghen tỵ lẫn nhau, ta chỉ hy vọng Vãn Lương có thể ứng phóđược.
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Lúc đến cung Tháihậu, thấy tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Ngọc Tiệp dư thấy ta, vội nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, người đã biết chuyện hôm qua chưa?” Nàng tađương nhiên muốn nói tới chuyện của Trần Tịnh tần và Nguyễn Tiệp dư.
Ta gật đầu, khẽ nói: “Người ngu xuẩn không có lần này thì sẽ có lần sau, tỷ tỷ không nhắc đến thì hơn.”
Bấy giờ nàng ta mới gật đầu.
Thái hậu cười, nói: “Hôm qua có người bẩm báo, phát hiện trên núi Nam Sơncủa Thượng Lâm uyển có một cây linh chi nghìn năm, đó là điềm lành lớnđây! Lại phát hiện đúng dịp sinh nhật Hoàng thượng, ai gia và Hoàngthượng nói rồi, lát nữa sẽ lên Nam Sơn xem một chút.”
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Hôm nay, khi nhắc đến Hạ Hầu Tử Khâm, Thái hậu đã không còn vẻ tức giậnnữa. Bà cũng là người thông minh, hôm qua chẳng qua nhất thời nổi giận,bà và Hoàng thượng bất hòa suy cho cùng không phải việc hay của thiêntriều. Huống hồ, trước mắt vẫn là thời điểm đặc biệt.
Nghe thấy thế, mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Thái hậu lại nói: “Nghe nói còn có linh chi xanh!”
Ta có chút ngạc nhiên. Theo ta được biết, linh chi phân ra rất nhiều loại, linh chi xanh, linh chi đỏ, linh chi vàng, linh chi trắng, linh chi đen và linh chi tím, trong đó, linh cho đỏ tốt nhất, mà Thái hậu nghe nóiđến linh chi xanh lại vui mừng như vậy, còn có một nguyên nhân, chính là vì linh chi xanh còn có tên gọi khác là long chi.
Việc này vừakhéo đúng dịp sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm, bản thân linh chi vốn là cỏ maymắn, đương nhiên là điềm lành. Hơn nữa, Thái hậu tín Phật, nhất địnhcàng vui mừng.
Các phi tần vui vẻ nói cười. Thái hậu quay sangDiêu Thục phi, nói: “Thục phi à, lần này là sinh nhật Hoàng thượng nênDiêu gia các ngươi thiệt thòi rồi.”
Ta biết, điều Thái hậu muốnnói đương nhiên là chuyện của Diêu Chấn Nguyên. Đúng vậy, hắn đườngđường là một tướng quân, chết rồi còn không được phát tang, còn phải đợi qua sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm mới được phong thưởng. Diêu Thục phi làmột người quan trọng của Diêu gia, Thái hậu tất nhiên phải vỗ về nàngta.
Nét mặt Diêu Thục phi hơi cứng lại nhưng vẫn gượng cười, nói: “Thần thiếp không dám!”
Thái hậu nắm tay nàng ta, đứng lên, nói: “Đi nào, ngươi đi cùng ai gia!”
Mọi người thấy Thái hậu khởi hành, đều đứng lên theo. Thiên Lục nói: “Tháihậu, Vinh Phi nương nương đang mang thai, không tiện đi Nam Sơn, chophép thần thiếp ở lại chăm sóc!”
Thái hậu nhìn nàng ta, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Ta và Ngọc Tiệp dư cùng đi, đúng lúc đó thì Hạ Hầu Tử Khâm và Dao Phi cùng tiến vào, thấy Thái hậu ra ngoài thì vội hành lễ. Ta hơi ngạc nhiên,hôm nay Dao Phi còn hành đại lễ.
Tấn Vương và Hiển Vương đi theosau, cũng cung kính hành lễ với Thái hậu. Ta nhìn sang, phát hiện VãnLương không đi cùng. Có điều Vãn Lương không đi cũng tốt, miễn vài người chỉ chỉ trỏ trỏ, lời ong tiếng ve sau lưng.
Ra khỏi tẩm cung của Thái hậu, thấy khách quý của các nước đều đến, hóa ra Thái hậu còn mờihọ cùng thưởng thức. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng đế Nam Chiếu ởkhoảng cách gần như vậy, y đã gần tứ tuần, dưới cằm để chỏm râu ngắn,nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén. Hoàng hậu Nguyên Trinh ở bên cạnh y, lúcnhìn ta, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, chắc nàng ta vẫn nhớ hôm qua định sỉnhục ta nhưng bị ta sỉ nhục lại.
Ha, bản lĩnh không bằng người thì đừng ra mặt cho mất thể diện!
Nét mặt của Hàn Vương vẫn ẩn sau tấm mặt nạ màu bạc, chỉ có thể nhìn thấyđôi mắt đen, nhưng dù như vậy ta cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng y.
Hạ Hầu Tử Khâm định bước lên dìu Thái hậu nhưng bị Tháihậu hẩy tay ra, bà nói nhỏ: “Thục phi đi cùng ai gia là được rồi!” Nóixong bà không nhìn hắn, đi thẳng về phía trước.
Hạ Hầu Tử Khâm hơi sững người, thấy Dao Phi bước lên, khẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng!”
“Ừ.”
Hắn sực tỉnh, cười nói: “Đi thôi!”
Dao Phi gật đầu, tươi cười đi cùng hắn.
Mọi người cùng tiến lên con đường phía trước, Nam Sơn cách đây không xa nên không ngồi xe, coi như vừa đi vừa ngắm cảnh.
Lúc này đã là chính giữa tháng Ba, trăm hoa đua nở.
Thoạt nhìn, khắp nơi trên núi đều muôn màu muôn sắc, với nền là màu xanh lục, vô cùng đẹp mắt. Nói thật, lên Thượng Lâm uyển nhiều ngày như vậy nhưng ta chưa được thưởng thức cho thỏa phong cảnh nơi đây. Hôm nay nhìn thấy mới thực sự cảm thấy mùa xuân đã đến.
Ta và Ngọc Tiệp dư cùng đi, cố gắng không nhìn hai người phía trước.
Ta không thể không thừa nhận, hắn và nàng ta ở bên nhau rất xứng đôi, đúng là một đôi trai tài gái sắc. Chắc trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm lúc này rất mãn nguyện nhỉ?
Vết thương trên môi hắn vẫn chưa khỏi, người các nước thấy hắn và Dao Phi như vậy sẽ càng tin chắc hắn sủng ái phi tửmới tấn phong này biết bao. Có lẽ khi Hàn Vương về bẩm báo với Hoàng đếBắc Tề, Hoàng đế Bắc Tề chắc chắn rất hài lòng.
Nghĩ tới đây, ta quay đầu, ánh mắt kiếm tìm Hàn Vương.
Y đi đằng sau, phía bên phải, cách ta không xa. Thanh Dương đi sát bêncạnh y. Dường như y cảm nhận được ánh mắt của ta, cũng ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt y có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười. Ta khôngbiết y cười gì, cười chế giễu? Hay vì một điều gì khác?
Còn nhớhôm trước, y nói Hạ Hầu Tử Khâm sai ta đến quyến rũ y. Ta hơi bối rốiquay đầu lại, bỗng nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn ta. Ta giật mìnhkinh hãi, cảm giác đó giống như vừa làm chuyện đáng hổ thẹn với lòng?
“Á…” Hắn nhíu chặt mày.
Dao Phi vội vàng cất tiếng: “Hoàng thượng… thần thiếp khiến người bị đau rồi!”
Lúc này ta mới nhìn rõ, trên tay hắn quấn một lớp vải xô mỏng. Mặt bàn dàynhư vậy mà bị hắn đập nứt toác, có lẽ mảnh gỗ đó đâm rất sâu. Hắn lạinhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Trẫm không đau!” Dứt lời, hắn không nhìn ta nữa, kéo tay Dao Phi bước đi.
Dao Phi lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng thật sự khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Ta ngơ ngẩn, ta luôn cho rằng nếu đổi lại là ta hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói, trẫm đau quá… Nghĩ vậy, ta bất giác muốn cười.
Chuyện vừa nãy, có lẽ Dao Phi cố ý.
Cuối cùng cũng đến Nam Sơn. Mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, bậc thềm dướichân núi cũng không trơn. Mọi người đi từng bậc, ta ngước mắt nhìn, caothật đấy, nhìn không thấy đỉnh.
Leo đến lưng chừng núi thì nghe thấy Diêu Thục phi nói: “Thái hậu mệt rồi, chi bằng nghỉ chút nhé!”
Nghe thấy vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vội bước lên định dìu bà nhưng lại nghe thấybà nói: “Tử Úc, con qua đây, ai gia có chuyện muốn nói với con!”
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm không vui nhưng không thể hiện ra ngoài. Tấn Vương liếc hắn một cái rồi dạ vâng bước lên.
Hành động này của Thái hậu chẳng qua muốn nói cho Tấn Vương biết, tự đáylòng bà cũng không đồng ý việc làm của Hạ Hầu Tử Khâm hôm đó. Bà càngmuốn y biết, Hạ Hầu Tử Khâm là hoàng đế, cho dù bà là thái hậu cũng córất nhiều chuyện bất đắc dĩ, không có cách nào.
Có lẽ ta hiểu, Tấn Vương cũng chắc chắn hiểu rõ điều này.
Đoàn người lại đi thêm một lúc mới lờ mờ nhìn thấy đỉnh núi. Lý công côngcười, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, ở ngay trước mặt rồi!”
Nói xong, y bất giác bước nhanh hơn.
Các phi tần phía sau sốt ruột muốn nhìn thấy cây linh chi nghìn năm mà Thái hậu nói tới, đặc biệt đó còn là long chi nghìn năm. Lúc này đã tới đỉnh núi, lại nhìn thấy hai cây cổ thụ cao ngút trời, cành lá xum xuê, rậmrạp tới nỗi ánh mặt trời không thể chiếu qua, phía dưới gốc cây ẩm ướtnên mới có linh chi.
Lý công công chỉ về phía trước, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, mau xem kìa!”
Ta nhìn chăm chú, thấy dưới thân cây có một cây linh chi rất to, cao tầmsáu, bảy tấc, xem ra to gần bằng cái chậu rửa mặt. Ôi, nói thật, từ nhỏđến lớn ta chưa từng nhìn thấy cây linh chi to đến vậy!
Mọi người đều thốt lên kinh ngạc.
Thái hậu quay đầu, nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Thiên triều năm nay may mắn mớicó long chi to như vậy xuất hiện! Hoàng thượng, trời phù hộ thiên triềuta, trời phù hộ dòng họ Hạ Hầu chúng ta!” Khi Thái hậu nói, nửa có ý nửa như không nhìn Hoàng hậu Nguyên Trinh đứng phía sau.
Sắc mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh vô cùng khó coi, căm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Ta nghĩ lần này đến thiên triều, nàng ta càng không thể quên lúc thiên hạvẫn còn là của Tuân gia nhỉ? Đáng tiếc, vật đổi sao dời…
Nàng tacũng không thể trở nên tôn quý trên mảnh đất này, nàng ta nên vui mừngvì năm đó Hoàng đế Gia Thịnh đã gả nàng ta cho Quốc vương Nam Chiếu làmhoàng hậu, bằng không, một công chúa của triều đại đã diệt vong như nàng ta không biết sẽ có kết cục thế nào.
Hạ Hầu Tử Khâm cười, nói: “Mẫu hậu nói phải, trẫm phải sai người đến đây ngày đêm bảo vệ, trông coi cây linh chi này.”
Thái hậu gật đầu định lên tiếng, bỗng nghe thấy phía sau có người khẽ gọi: “Chủ tử cẩn thận!”
Hắn vừa dứt lời liền thấy một mũi tên bằng huyền thiết bay ra từ chốn sâu trong rừng.
Ta vô cùng sợ hãi, nghe thấy Cố Khanh Hằng hét lớn: “Hộ giá! Hộ giá!”
Vũ lâm quân ào ào vây quanh chúng ta.
Thái hậu sợ tới mức lảo đảo, Tấn Vương nhanh tay đỡ bà đưa bà ra sau để bảovệ. Hạ Hầu Tử Khâm cũng lộ vẻ kinh ngạc, Dao Phi bên cạnh hắn sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, toàn thân không ngừng run rẩy. Hắn ôm nàng ta vàolòng, khẽ an ủi.
Cùng với những mũi tên bắn ra, ta thấy có rấtnhiều kẻ mặc y phục màu đen, che mặt lao ra từ trong rừng, bay về phíachúng ta. Lúc này, những tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên.
Vũlâm quân tuy vây vòng trong vòng ngoài nhưng khi bị thích khách tấncông, không tránh được liền tản ra. Những nữ tử đứng một mình thì khiếpđảm, kinh hoàng hét lên nhưng những thích khách đó không xuống tay hạsát.
Ta chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, xem ra mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng.
Nhưng là ai?
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua bốn phía, hôm nay có quá nhiều nhân vật quan trọng ở chỗ này, ta nhất thời không dễ dàng phán đoán.
Ta phân tâm, đột nhiên nghe thấy tiếng “keng” vang lên bên tai, một mũitên bị chém gẫy ngay trước mặt. Ta hoảng hốt ngước lên, nhìn thấy nam tử thu kiếm lại. Quân Ngạn trầm giọng nói: “Lúc này mà Đàn Phi nương nương còn rảnh mà phân tâm à?”
Lời của y khiến ta toát mồ hôi. Vừa nãy ta đã thất thần. Lúc ngoái đầu lại thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn thẳngvào ta, ánh mắt hắn dường như rất lo lắng.
“Hoàng thượng!” Nữ tử trong lòng hắn ôm chặt lấy hắn.
Hắn khẽ an ủi: “Có trẫm ở đây, không sao!”
Thế ư? Vậy còn ta? Vì sao lúc này ta hy vọng hắn có thể băng qua bảo vệ ta? Giống như lần ở Trữ Lương cung.
Không biết vì sao ta lại nhìn Diêu Thục phi, cho dù nàng ta võ công lợi hại thì trong tình cảnh này, e rằng cũng như ta.
Ta bước lên trước một bước, cổ tay liền bị ai đó kéo lại, hoảng sợ quayđầu, nhìn thấy tấm mặt nạ màu bạc lạnh lùng đó. Y thấp giọng nói: “Điênrồi à? Lúc này còn muốn đi lung tung?”
Ta thấy rất kì lạ, y không ra tay, Thanh Dương bảo vệ y, giúp y loại bỏ tất cả những mũi tên baytới. Trong lòng ta cười nhạt, xem ra võ công của hộ vệ y rất thâm hậu,hoàn toàn không cần y động thủ. Vừa nghĩ vậy, ta liền cảm thấy lực trêntay y siết mạnh hơn, bị y kéo ra phía sau. Thanh Dương bất mãn nhìn ta,ta ở phía sau vương gia của nàng ta, nàng ta không muốn bảo vệ cũng phải bảo vệ.
“Nương nương!” Ngọc Tiệp dư khẽ kêu, nhưng hoàn toànkhông thể bước qua, một thị vệ của vũ lâm quân bảo vệ, không để thíchkhách đả thương nàng ta.
“Nương nương!” Từ phía xa xa vọng đếngiọng nói của Cố Khanh Hằng, ta ngước mắt nhìn, huynh ấy ở xa ta quá, dù có cố gắng thế nào thì trong chốc lát cũng không thể qua đây. Ta thấyhuynh ấy sốt ruột đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Khanh Hằng, ta hiểu suynghĩ của huynh, thế nhưng cẩn thận nhé, dù thế nào cũng phải cẩn thận!
Bị ngăn cách bởi rất nhiều người, Hạ Hầu Tử Khâm nhìn về phía ta, ngoài vẻ không vui, nhiều hơn vẫn là lo lắng. Không biết vì sao ta lại mỉm cườivới hắn. Ta thật ngốc, lúc này còn cười! Hắn lại sững người, nhưng đúnglúc này một mũi tên bay về phía hắn.
Ta sợ đến mức mở tròn mắt, hét lớn: “Hoàng thượng cẩn thận!”
“Hoàng thượng!” Diêu Thục phi rõ ràng cũng nhìn thấy mũi tên đó.
Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, ta chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại.
Vũ lâm quân ào ào bay người qua, chắn đằng trước hắn, ta thấy mũi tên ấycắm phập vào người một trong những thị vệ vũ lâm quân. Người đó nôn rangụm máu to, ngã nhào xuống.
“A!” Dao Phi sợ hại hét lên rồi bất tỉnh.
Hạ Hầu Tử Khâm vội ôm lấy cơ thể mềm nhũn của nàng ta. Cuối cùng ta cũngthở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía ta, ta không biết cóphải Hàn Vương cố ý hay không, y hơi nhích lên một bước, chắn trước mặtta.
Còn ta đã nhìn ta trọng điểm. Tuy những mũi tên đó bắn lungtung, khi nhìn thì không biết mục tiêu của đối phương là ai, song quansát kĩ, sẽ phát hiện mục tiêu của đối phương vẫn là Hạ Hầu Tử Khâm. Nếukhông, vì sao bên hắn có bao nhiêu thị vệ như vậy, mũi tên có thể suýtbắn trúng hắn?
Nhìn những người khác, Thanh Dương cho dù võ cônggiỏi hơn nữa cũng khó lòng một địch nhiều người, một mình nàng ta lại có thể bảo vệ Hàn Vương tốt như vậy. Thậm chí Thập Hạ với Quân Ngạn, Quốcvương và Hoàng hậu của Nam Chiếu…
Bất giác nhích sang bên một bước, như vậy ta có thể nhìn thấy tình hình bên phía Hạ Hầu Tử Khâm.
Hàn Vương ngạc nhiên nhìn ta, khẽ nói: “Nương nương không qua đó được đâu!”
Đúng, ta cũng biết ta không qua đó được, ta cũng không thể qua. Từ trước đếnnay, ta luôn không muốn gây thêm phiền phức cho hắn. Trong lòng hắn đang ôm Dao Phi, hắn sẽ không bỏ mặc nàng ta, tuyệt đối không, ta biết. Hắnmất thời gian hơn mười năm yêu nàng ta, lại mất thời gian gần năm nămnhung nhớ, sao bây giờ hắn có thể buông tay chứ? Vì vậy ta không đi.
Toàn thân căng cứng, ta rất căng thẳng.
Đúng lúc này, Diêu Thục phi nhìn về phía ta, ta thấy nàng ta mỉm cười. Tađang không biết nàng ta có ý gì thì thấy nàng ta giơ một tay lên, chỉcảm thấy đầu gối nhói đau.
“A!” Ta không kìm được kêu lên, chân đứng không vững, loạng choạng ngã về phía sau.
Hàn Vương dường như ý thức được điều gì đó, lúc ngoái đầu, ánh mắt y kinhngạc. Y nhanh tay kéo cơ thể đang ngã về phía sau của ta. Ta thở phàonhẹ nhõm nhưng thấy trong mắt y hiện lên vẻ đau đớn, ta thầm kêu khôngổn rồi.
Diêu Thục phi! Để khiến ta ngã xuống, đến Hàn Vương nàng ta cũng không tha!
Bên tai ta vang lên lời nói của nàng ta ngày ấy: “Bắt đầu từ lúc Hoàngthượng chắn cho ngươi một đòn ở Trữ Lương cung, bản cung đã tự nhủ trong lòng, nữ nhân trước mặt sẽ là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này củabản cung!”
Hóa ra nàng ta vẫn nhớ, luôn ghi nhớ… Vì vậy, bất luận Hạ Hầu Tử Khâm bây giờ đối xử với ta thế nào, nàng ta cũng không lơ làcảnh giác với ta. Vì vậy, dù là ai có mặt ở đây hôm nay, nàng ta cũngmuốn nhân lúc hỗn loạn để loại bỏ ta. Nàng ta không giết ta, chỉ dùnghòn đá ném vào đầu gối ta, như thế…
Ta ngoái đầu mới phát hiện sau lùm cây thấp, thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh…
Ánh sáng!
Ta giật mình, Hàn Vương rõ ràng cũng thấy được điều gì, hét lớn: “Thanh Dương!”
Nhưng đã muộn. Ta và hắn, cả hai cùng ngã xuống.
“Vương gia!” Thanh Dương sợ hãi kêu lên, nhào người qua giơ tay túm y phục của Hàn Vương, song chỉ nghe tiếng “xoẹt”, y phục bị rách…
Ta đã nhìn thấy rõ, Nam Sơn cao quá. Phía dưới, một mảnh ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước…
“Đàn Phi!” Giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm như pha lẫn cảm giác tan nát cõi lòng…