Trúng phóc. Răng Ngạnh 7 thờ dài. A ha! Tôi đoán được một số của lão rồi.
Tôi đã bắt đầu nắm được cách sử dụng bộ óc của Chacal, ít nhất thì những kỹ năng vốn có của tôi cũng không đọng lại ở bộ óc cũ. Dù gì chúng cũng đã theo Jed đến đây. Taro đã đúng, như thường lệ.
Răng Ngạnh 7 cũng đoán được một số của tôi. Tôi đoán được thêm một số nữa của lão, rồi một số nữa. Đến nước đi thứ một trăm chín mươi hai, Răng Ngạnh 7 xoè cả hai bàn tay chống xuống chiếu, ra ý rằng lão bỏ cuộc.
Mẹ kiếp, – tôi nghĩ, – chỉ thế thôi ư?
Lúc nãy tôi đã thất vọng lắm rồi, nhưng bây giờ tôi mới thực sự vỡ mộng tan tành – mặc dù nhẽ ra tôi phải vui vì đã qua được bài thử thách mới phải.Mierda (Tệ thật – tiếng Tây Ban Nha), – tôi nghĩ, – lão này chẳng biết gì hết. Hay lão chỉ là một kẻ bất tài mà Sọ Đá Quý 2 đưa đến để đánh lạc hướng tôi? Hay ở đây họ cũng chẳng giỏi môn này hơn chúng tôi ở tương lai? Toàn bộ truyện này có lẽ chỉ là phí công vô ích. Hay là tôi đến nhầm chỗ? Hay quá đấy, mình đang ở cái chỗ xó xỉnh này với cả một lũ vô dụng mạt hạng.
Răng Ngạnh 7 ra hiệu. Sọ Đá Quý 2 ra hiệu đáp lại. Tôi không hiểu họ đang nói gì. Răng Ngạnh 7 ra dấu: “đồng ý”. Lão bốc một nhúm đầy thuốc lá, bỏ vào mồm.
– Taac a’an, – Sọ Đá Quý 2 nói, – chơi lại.
– Đồng ý, – tôi đáp.
Tên vệ sĩ đưa cho Sọ Đá Quý 2 một cái bát to bằng đất sét. Nó đựng đầy muối. Sọ Đá Quý 2 thọc tay vào, lục lọi một lúc và rút lên hai cái chai nhỏ xíu, cũng bằng đất sét, được gắn kín bằng sáp ong. Ông ta đặt một chai xuống một miếng vài bông nhỏ trải trên tấm chiếu trước mặt và quấn miếng vải phủ lên. Tên vệ sĩ đưa tiếp cho ông ta một viên đá đầu búa. Sọ Đá Quý 2 thận trọng dùng viên đá đè nát cái chai. Ông ta giở mảnh vải ra. Một mùi nằng nặng, là lạ mà cả tôi lẫn Chacal đều chưa từng ngửi thấy lan ra khắp phòng. Sọ Đá Quý 2 dùng cái móng tay dài ngoẵng được bôi đen và nạm hồng ngọc của mình đảo đảo các mảnh vỡ. Ông ta nhặt ra một mẩu gì đó bé xíu, răn reo, nhìn như sáp ông nâu – xấp xỉ bằng một viên thuốc – và đặt lên góc màu đỏ trước mặt Răng Ngạnh 7.
Người đếm mặt trời móc chỗ thuốc lá đã nhai nhão nhoét trong mồm ra, nhào nó với cái hạt nhỏ kia và bỏ tất cả vào mồm, nhét giữa hàm răng và môi trên. Lão không nhai. Sọ Đá Quý 2 đập vỡ miệng cái chai còn lại. Bên trong có một nhúm bột thô màu vàng, nom giống pho mát pác-ma nạo bị thiu. Sọ Đá Quý 2 dùng móng tay út xúc lên một tẹo và thận trọng chìa nó ra. Rất chậm rãi, Răng Ngạnh 7 vươn người ra, dí lỗ mũi vào và hít. Lão ngồi lại chỗ, Sọ Đá Quý 2 đậy chỗ thuốc còn lại bằng hai cái bát vỏ bầu.
– Người đếm mặt trời, dưới chân ta, Răng Ngạnh 7, cầu đến sự giúp đỡ của Muối Mặn Già, – Sọ Đá Quý 2 nói.
Tôi phải mất một phút mới hiểu ra ông ta nói gì. Muối Mặn Già là một trong các vị thần bảo trợ trò chơi, và Muối Mặn Già, hoặc Bụi của Muối Mặn Già, đồng thời là tên của loại thuốc kia. Cẩn phải nhớ rằng, ở đây, tất cả mọi thứ đều được nhân cách hoá. Người ta không nói ” mưa đang đến từ đằng nam”, mà nói “Ông Chac Vàng đang đến”. Ngõ được gọi là Cha Mẹ 8 Xương còn sô-cô-la thì là Chúa tể Kakaw. Lốc bụi là Huruka Nhỏ và sương mù là Bà Mũ Trùm. Họ còn gọi gió là Mariah. Là gì thì là, tôi vẫn gật đầu “đồng ý”. Chúng tôi chọn lại số. Lần này đến lượt tôi đi trước. Tôi rải hạt và di chuyển quân.
Răng Ngạnh 7 lưỡng lự một chút trước khi đi nước đầu tiên. Nom lão có vẻ bình thường, trừ cặp mắt không được tập trung lắm, hoặc tôi nghĩ sẽ chính xác hơn khi nói rằng chúng tập trung về một nơi xa xăm.
Lão chuyển quân. Tôi chuyển quân. Lão chuyển quân. Tôi chuyển quân. Lão ngần ngừ rồi đi tiếp. Mẹ kiếp. Lão đoán được số đầu tiên của tôi. Tôi chuyển quân. Lão chuyển quân. Tôi chuyển quân. Lão chuyển quân. Tôi nhận thấy có nước nhẩy chảy ra từ hai lỗ mũi Răng Ngạnh 7 và chảy xuống má. Chảy nước mũi là phản ứng phụ của hầu hết các trạng thái lên đồng. Lão chẳng buồn chùi chúng đi, và lạ sao, tôi cũng chẳng thấy ghê khi nhìn thấy. Đến nước thứ bốn mươi, tôi chỉ còn có một số, trong khi lão còn những bốn. Chẳng nước non gì nữa. Tôi xin thua.
Chết tiệt. Cái thứ ấy gọi là gì nhỉ? Muối Mặn Già à?
Tên vệ sĩ thắp một đôi nến bấc mới. Tôi ngồi lại một chút và khoanh lại chân, mặc dù biết làm thế là không lịch sự. Họ ngồi yên, nhưng họ đã quen ngồi khoanh chân suốt ngày và họ biết cách làm sao để không tê chân. Có lẽ do nhiệt độ không khí không thay đổi và gần như không có mốc để xác định thời gian nên tôi không thấy mệt, không thấy đói, thậm chí không thấy khát, mặc dù chúng tôi ngồi đây tối thiểu phải được ba tiếng.
Nào, – tôi nghĩ, – ván phân định thắng thua đây.
Tôi ra hiệu muốn chơi một ván nữa.
Sọ Đá Quý 2 ra hiệu rằng ông ta thì không có vấn đề gì. Răng Ngạnh 7 ra hiệu: “thách thức được chấp thuận”.
Tôi nhìn hai cái bát úp. Tôi nhìn Sọ Đá Quý 2.
Ông ta nhìn lại, hiểu tôi đang nghĩ gì.
Nói đi, – ông ta ra hiệu cho tôi. Tôi đoán là tôi phải mở mồm hỏi xin.
– Tôi, kẻ dưới chân ngài, xin được chơi với sự phù trợ cảu Muối Mặn Già, – tôi nói.
Sọ Đá Quý 2 vèo một tí thứ màu nâu ra và vứt xuống bàn cờ trước mặt tôi. Nó chưa bằng một nửa chỗ mà Răng Ngạnh 7 nhận được. Tôi lấy ít thuốc lá, nhai nát, lấy ra khỏi miệng và vo viên nó với mẩu thuốc. Tôi vừa định bỏ vào miệng thì Sọ Đá Quý 2 giữ tay tôi lại.
Xát nó lên đùi ngươi, – ông ta ra hiệu.
Sao lại thế? – tôi phân vân, – Răng Ngạnh 7 cho vào miệng cơ mà. Sao tôi không được làm thế? Chắc họ muốn thây kệ tôi. Không sao, cứ làm theo đi.
Tôi xát lên đùi.
– Muối Mặn Già là một ông già áo xanh, tóc hoa râm, – Sọ Đá Quý 2 nói, – ngươi có thể nhận ra ông ta qua những vết đồi mồi trên mặt và cái tay nải đeo sau lưng. Ông ta sẽ đến trên một chiếc xuồng và ngồi ở chính giữa.
– À, vâng, – tôi đáp, – tôi sẽ chú ý.
Sọ Đá Quý 2 úp cái bát rỗng xuống và nhấc chiếc kia lên. Không hiểu sao tôi thoáng rùng mình. Mặc dù thứ đó chưa đi vào miệng tôi nhưng tôi đã nếm thấy vị gì đó, như vị của một loài hoa, không tự nhiên và rất gắt mà các bạn hẳng còn nhớ khi nhai kẹo cao su vị nho, hay uống nước ngọt Shasta, hay ăn ngũ cốc Froot Loops, hay thứ gì đó đại loại vậy. Sọ Đá Quý 2 lấy móng tay xúc một tẹo thứ ấy lên – chỉ chừng bốn đến năm hạt, theo như tôi nhìn thấy dưới ánh nến bấc, chưa bằng một phần mười chỗ mà Răng Ngạnh 7 đã hít – và giơ nó ra cho tôi. Ồ, được thôi. Tôi hít nó lên – tôi từng là một chuyên gia về ngón nghề này – và ngồi lại chỗ cũ.
Chẳng có gì xảy ra hết. Tôi nghĩ Sọ Đá Quý chắc sẽ cho Răng Ngạnh 7 thêm một liều nữa, nhưng hình như lão vẫn đang lâng lâng như liều cũ, ừ, sao cũng được.
Lần này đến lượt Răng Ngạnh 7 đi trước. Lão rải hạt và chuyển quân. Tôi rải hạt. Tôi chuyển quân. Lão chuyển quân. Tôi chuyển quân. Lão chuyển quân.
Hừm.
Trong các góc miệng tôi có vị muối, và tôi nhận ra nước mũi bắt đầu chảy xuống hai bên má. Chảy nước mũi là tác dụng phụ của đa số các chất ma tuý gây ảo giác, nhưng dù thứ thuốc này là gì đi nữa, nó cũng không phải ma tuý gây ảo giác. Thực ra, tôi chưa thấy nó giống cái gì cả.
Ghê quá, – tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn không đưa tay lên mặt. Tôi có cảm giác chỗ nước mũi ấy là sự hiển linh của những người khói của trò chơi. Có lẽ đó là một phần ý nghĩa của những đường xăm xoắn ốc trên má. Nước mũi, chứ không phải máu. Hừm.
Tôi nhận ra Răng Ngạnh 7 đã chuyển quân xong được một lúc. Tôi nhìn xuống bàn cờ. Vị trí hai trong số ba điểm còn lại của lão đã khá rõ. Có thứ gì đó trong khoảng không giữa tôi và bàn cờ, thoạt tiên, tôi nghĩ là mạng nhện, nhưng khi tập trung nhìn kĩ hơn, tôi phát hiện ra đó là khói từ điếu xì gà của Sọ Đá Quý 2, lơ lửng bất động trong không khí. Đi thôi, – tôi tự nhủ. Tôi cầm viên đá lên…nhưng…không…bàn tay tôi vẫn đặt nguyên trên đầu gối. Tôi cố cử động nhưng nó cứ ì ra, cảm giác kinh hãi cồn lên trong dạ dày, tôi phát hoảng vì sợ bị liệt, nhưng rồi tôi nhận ra nó vừa nhấc lên, rất khẽ khàng, đã cách đầu gối khoảng một phần tám inch, và từ từ với ra chỗ viên đá đang nằm cách mép lên bên phải của tôi chừng mười lăm inch. Tôi cố cử động nó nhanh hơn, ra sức cưỡng lại lớp không khí đặc quánh như keo, nhưng nó không tuân theo, cứ chậm chạp di chuyển sang bên tay phải chừng một inch và mất phải đến một phút rưỡi.
Hừ.
Thường thường, khi chơi trò chơi, thời gian của chính người chơi dường như trôi chậm lại, vì thế, anh ta không nhận ra mình đã chơi bao lâu cho đến khi thấy trời tối, chẳng hạn thế. Nhưng lúc nạy, ngay cả thời gian xung quanh tôi cũng trôi chậm lại. Hay đúng hơn, Bụi của Muối Mặn Già là một chất ma tuý gây xáo trộn thời gian, một thứ giúp đẩy nhanh hoạt động của các khớp thần kinh trong não mà không làm anh bị sốc, bị rối trí hay hoảng loạn. Tôi chớp mắt, cái bóng mờ mờ của hai mí mắt tôi kéo xuống chậm chạp như một đám mây dày đặc lờ đờ trôi qua trên đầu. Nhưng mặt khác, suy nghĩ của tôi lại không hề chậm đi, thậm chí còn sáng suốt hơn. Tôi thử làm vài phép tính trong đầu để kiểm tra và gần như ngay lập tức, khẳng định điều đó. Không những thế, tôi chắc chắn rằng bộ nhớ của tôi phình ra rất nhiều, nhiều hơn cả khi còn là Jed, nghĩa là rất nhiều. Khi nhìn xuống bàn cờ và suy nghĩ về tất cả các ngày tháng cũng như sự kiện trải dài đến tương lai, tôi thấy như đang đứng dưới một dòng thác của những con súc sắc đổ xuống, còn mình thì có vô khối thời gian để xem xét, nhặt từng con lên để đọc; thực tế, tôi có thể nhìn kỹ từng con, nhớ vị trí của tất cả khi chúng rơi xuống quanh mình và tính toán được từng con sẽ chạm đất như thế nào.
Có lẽ bí quyết chính là nó đây, – tôi nghĩ. Phải mang thứ này về mới được. Mặc dù Taro có thể thất vọng khi biết điều này. Ông ta chắc sẽ thích một lời giải có tính chất toán học hơn, thứ gì đó mà ông ta có thể dạy cho LEON.
Rốt cuộc, tôi cũng đi xong nước đó. Đến lược Răng Ngạnh 7 chuyển quân – tôi quan sát một cái móng tay của lão và thấy chẳng khác gì đang ngắm mặt trăng trôi qua bầu trời. Tôi đi chuyển một nước nữa. Lão di chuyển một nước nữa. Nhưng tôi đã biết trước lão sắp làm gì nên thấy hơi chán, bèn quay ra nhìn quanh, chậm chạp đảo con ngươi trong hốc mắt. Tôi dõi theo một làn khói phun ra từ lỗ mũi Sọ Đá Quý 2, nom hệt như một con sao biển cần mẫn nhích từng li ra khỏi kẽ san hô. Tôi dõi theo một làn khói phun ra từ lỗ mũi Sọ Đá Quý 2, nom hệt như một con sao biển cần mẫn nhích từng li ra khỏi kẽ san hô. Tôi dõi theo những sợi tóc xoã dầnxuống mặt Răng Ngạnh 7, không khác gì những búp lá đâm chồi trên cây. Tôi dõi theo một ngọn lửa trên cây nến bấc đu đưa chập rãi như một người phụ nữ Rasta (Một công đồng tôn giáo của những người gốc Phi sinh sống tại Jamaica) trong lễ thánh hiện thân. Đến nước thứ mười chín, tôi đặt viên đá của mình xuống điểm cuối cùng của Răng Ngạnh 7. Lão thậm chí chẳng kịp rút lui.
Hết xảy. Cứ cho tớ vài túi be bé cái thứ này để tớ quay về thế kỷ 21, và tớ sẽ không chỉ lần ra thằng doomster kia, tớ sẽ giải cả bài toán giả thuyết Hodge(Một trong những bài toán đến nay vẫn chưa có lời giải của toán học hiện đại)trong hình học, phát minh ra hình cuboid (Hình đa diện lồi sáu mặt) hoàn hảo, tìm ra cách duy trì định dạng cho các phiên bản Microsoft Word khác nhau. Dễ như trở bàn tay thôi.
Răng Ngạnh 7 ra hiệu bó tay – ý nói: “Chúc mừng anh, chơi tốt lắm”, rồi lờ đờ đứng lên. Hai đầu gối lão kêu răng rắc như hai hạt quả phỉ. Lão chuyện choạng đi qua tôi và ra khỏi phòng. Tấm da hươu che cửa kêu sột soạt sau lưng tôi. Tôi đã bắt đầu có cảm giác ăn năn của kẻ chiến thắng, thứ cảm giác mà người ta thường thấy sau khi giã tơi bời đối thủ. Tôi nhận ra chân tôi chẳng còn cảm giác gì. Tôi thử tự đứng lên, nhưng tai tôi ù đi như có vòi phun chữa cháy phụt máu vào hai bên sọ, và một cơn buồn nôn như quả bóng đắng ngắt trào lên trong ruột non. Tôi ngã ngửa ra và lả đi. Ai đó vẩy nước lên mặt tôi, khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy một tên vệ sĩ. Tên khác, không phải tên điếc kia. Tôi xoay đầu để nhìn quanh, nhưng cổ đau nhói nên đành thôi. Tôi cử động một bàn tay. Oái. Tôi hoàn toàn cứng đơ, như khi dùng cô-đê-in quá liều và ngủ nhiều giờ liền không động cựa. Tôi nhận ra ba điều: tôi vừa bị ngất; rất nhiều thời gian đã trôi qua, và có lẽ…có lẽ…nếu tôi mang được thứ Bụi của Muối Mặn Già này về b’ak’tun cuối cùng, chúng tôi sẽ có cơ hội thực sự.