Lại trong phạm vi nữa rồi Cơ thể Khưu Mẫn có điện có nước có thể sánh ngang người mẫu.
Biết cái gì? Du Lăng Thần khẽ nhíu mày, biểu hiện của Tiểu Nhạc rất khác thường.
“Em đi nấu cơm đây.” Du Tư Nhạc Chậm rãi vào phòng bếp.
Đêm nay cô làm một bàn yến tiệc toàn khổ qua.
Miệng Du Lăng Thần đắng nghét, sau khi súc miệng mà mùi đắng nồng của khổ qua vẫn không tan.
Du Lăng Thần gọi điện hỏi A Bưu, hôm nay có phải Du Tư Nhạc gặp chuyện gì không vui hay không? A Bưu trả lời rất đơn giản, theo lời A Bưu nói, ngoại trừ buổi sáng Du Tư Nhạc ra hiệu sách, thì không ặp bất người nào hay chuyện gì, có thể loại trừ có người chọc giận cô.
………..
Sáng sớm, Du Tư Nhạc mặc đồ thể thao đi ra ngoài rất sớm.
Không khí trong lành phả vào mặt có chút mát mẻ.
Du Tư Nhạc cầm bình nước khoáng ngửa đầu uống một ngụm, di động trong túi chợt rung lên. Bởi vì sợ khi đi học, có người gọi điện thoại vào, nên Du Tư Nhac đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, đến chủ nhật mới đổi lại.
Là một dãy số lạ.
Du Tư Nhạc quyết định nhấn nút từ chối cuộc gọi
Màn hình lại sáng lên, vẫn là dãy số kia.
Do dự nửa phút, sợ người này có việc tìm mình, cuối cùng Du Tư Nhạc vẫn nhân nút nghe. “Alo”
“Là tiểu Nhạc sao?” Là giọng nói con gái, hơi mềm mại, không giống gọng trẻ con của Tưởng Oánh Oánh, hẳn là trên 20 tuổi.
Du Tư Nhạc tạm thời không thể đoán là ai.
Có lẽ đối phương cũng đoán được kết quả này nên đã tự giới thiệu: “Tiểu Nhạc, là chị Khưu Mẫn đây, còn nhớ không?”
Là cô ta! Sao cô ta lại có số điện thoại của mình?
Chẳng lẽ anh hai cho cô ta số điện thoại, nếu cô ta và anh hai thực sự là mối quan hệ đó thì biết số điện thoại của cô vẫn không có gì là lạ.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Du Tư Nhạc cầm khăn lông lau mồ hôi, vừa lau vừa đi vào trong biệt thự
Anh hai đã đi làm trong nhà chỉ có một mình Du Tư Nhạc.
“Em có thể đến khu biệt thự ở ngoại ô mới không? Chị có chuyện muốn nói với em.” Giọng của Khưu Mẫn mang theo vài phần khẩn cầu, nếu là đàn ông nghe thấy, có lẽ sẽ bị choáng váng đầu óc, si ngốc mê mẫn hứa với cô ta ngay. Không khó để đoán, Khưu Mẫn hẹn cô ra là muốn hẹn hò với anh trai cô.
“Là chuyện của anh hai em.” Đối phương lại nói thêm. “Nếu em lo lắng, có thể mang thêm vệ sĩ theo”
Những lời này loại trừ băn khoăn trong lòng Du Tư Nhạc, cô cũng rấy muốn biết giữa cô ta và anh hai rốt cuộc có quan hệ gì. Nội dung trên tạp chí khó có thể tin tưởng. đa số tin tức đều do đám phóng viên chó săn tung tin giật gân. Du Tư Nhạc không ngốc đến mức có thể tin đó là sự thật hoàn toàn.
Có loại người thật lạ, dù đã biết trước đáp án, nhưng phải chính miệng đương sự nói ra mới có thể tin tưởng hoàn toàn.
Hiện tại Du Tư Nhạc thuộc dạng người này.
Bảo tiểu Vương lái xe chở cô đến khu biệt thự ở ngoại ô, Du Tư Nhạc chỉ mang theo vệ sĩ là A Bưu đi cùng
Khưu Mẫn dùng di động nhắn địa chỉ đến, tiểu Vương dựa vào hướng dẫn từ vệ tinh vững vàng lấy tốc độ đến mục đích.
Không khí ở ngoại ô trong lành tươi mát hơn so với thành phố.
Tùy tiện hít một hơi, ngửi được mùi không khí trong lành hòa với mùi cỏ xanh tự nhiên.
“Tiểu thư, cô đi vào đó làm gì? Tôi nhớ không lầm đây là bất động sản của Du thiếu.” Tiểu Vương vừa lái xe vừa hỏi Du Tư Nhạc.
Ở chung thời gian lâu, bọn họ đều là người làm công của nhà họ Du, biết Du Tư Nhạc không có dáng vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, rất dễ ở chung.
Là biệt thự của anh hai? Vậy người kia có chìa khóa sao?
Sau khi gom góp từng sự việc lại, Du Tư Nhạc lúc này không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của Khưu Mẫn, bởi vì nói không chừng tương lai người này sẽ trở thành chị dâu của cô.