Vốn dĩ anh ấy có chuyện muốn nhắc ông chủ, cái này mới là mấu chốt, nhưng thời điểm có chút không thích hợp.
Phó Thành Lẫm nhìn ngày tháng trên máy tính, anh nhớ rõ điều đó, anh đã đưa ra quyết định sau khi Lê Tranh tỏ tình với anh, “Tháng trước tôi đã nói với cậu, hôm nay tôi sẽ dọn về chỗ ở cũ.”
Trợ lý Tăng: “Vâng ạ, tôi sẽ về bên kia sắp xếp rồi báo cáo lại với anh.”
Phó Thành Lẫm cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, ý bảo trợ lý Tăng đi làm việc.
Trợ lý Tăng nhìn lướt qua tài liệu, không phải lúc sáng đã ký rồi sao? Anh ấy không nói lời nào, giả vờ như không nhìn thấy gì, rời khỏi văn phòng.
Kết thúc bữa trưa, Phó Thành Lẫm cũng không vào phòng nghỉ chợp mắt như mọi khi, anh bắt chéo hai chân, dựa đầu vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau vụ lùm xùm sáng nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gọi điện thoại cho Lê Tranh, để giải thích làm sáng tỏ, anh còn rủ Lê Tranh đến GR anh trưa, cứ như bị trúng tà vậy.
Trong kinh doanh, anh có thể tính toán lợi ích đến vài chữ số thập phân, nhưng duy nhất đối với Lê Tranh, anh chưa bao giờ tính toán khoảng cách thích hợp với cô.
Luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Nhiều đến nỗi hiện tại anh rơi vào nó mà không còn bất cứ nguyên tắc nào.
Đêm qua ông nội nói rằng, anh chắc chắn không cứu được nữa.
Đúng là không nói quá lên.
Phó Thành Lẫm đứng dậy, đi tới bàn làm việc, lấy điện thoại gọi cho Tưởng Thành Duật.
“Tôi dọn về nhà cũ, về sau có chuyện gì thì qua bên đó tìm tôi.”
Tưởng Thành Duật vừa mới chợp mắt, còn chưa ngủ say thì đã bị điện thoại đánh thức, “Tranh Tranh không còn ở đó nữa, cậu làm điều thừa thãi như thế làm gì?”
Phó Thành Lẫm đứng dậy vào cạnh bàn, châm một điếu thuốc, “Khi mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, phải tìm đường mà quay lại.”
“?”
Tưởng Thành Duật dường như đã hiểu, cũng không soi mói thêm.
Nếu đổi lại anh ấy là Phó Thành Lẫm, anh ấy sẽ không có suy nghĩ đùa giỡn với cháu gái nhỏ của bạn mình, cô cháu gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, lại còn là hòn ngọc quý được cả nhà nâng niu.
Hoặc là không bắt đầu.
Khi đã yêu, nếu mối quan hệ diễn ra tốt đẹp thì không sao, nhưng nếu không suôn sẻ cuối cùng chia tay, lúc đó thực sự ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai người.
Có thể bức tranh bằng những nét vẽ đơn giản hôm nay đã trở thành chất xúc tác, khiến Phó Thành Lẫm bình tĩnh và thay đổi suy nghĩ, tất nhiên vẫn chọn cách lạnh lùng và nghe theo lý trí.
Sự chệch hướng trong tình cảm nhất thời, còn không đến mức khiến Phó Thành từ bỏ cuộc sống hiện tại, để lựa chọn một cô gái, và trói buộc sự tự do bởi một mối quan hệ.
– –
Tối hôm đó, Phó Thành Lẫm theo như kế hoạch ban đầu, chuyển về nơi ở trước đây.
Anh về nhà sớm hơn thường lệ một tiếng, hành lý cũng không nhiều lắm, đều là quần áo mặc hàng ngày.
Trong tủ quần áo có một ngăn đặc biệt để đựng cà vạt, anh thỉnh thoảng chỉ mang nó trong những thương vụ quan trọng, hàng ngày không mấy khi dùng đến, chiếc nằm ngoài cùng là chiếc cà vạt hoa hồng mà anh được Lê Tranh tặng.
Phó Thành Lẫm cầm lấy chiếc cà vạt lên nhìn, hôm đó anh phụ trách quay video, quay lại từng động tác của cô, nhưng anh vẫn không nhớ được làm sao để xếp nó thành bông hoa hồng.
Khi hành lý được thu dọn, những chiếc cà vạt đó anh đều không mang đi, đều để lại căn hộ bên này.
Anh chuyển nhà rất đơn giản, tổng cộng hai cái va li, so với lúc chuyển đi không khác gì nhau.
Dì giúp việc ở dưới lầu vẫn chưa thu dọn xong, đồ ăn trong tủ lạnh cũng phải mang đi, để ở đây lâu dễ hết hạn sử dụng. Hầu hết chúng là đồ ăn vặt và đồ uống, lúc trước là mua cho Lê Tranh.
Vẫn để ở đó đợi Lê Tranh quay lại, nhưng đứa nhỏ này từ khi dọn đi không lại ăn cơm lần nào nữa.
Dì giúp việc thu dọn một túi lớn đồ ăn vặt, “Thành Lẫm, Lê Tranh có bận không? Cháu không thích ăn mấy món ăn vặt này, dì thì không dám ăn, đều chứa rất nhiều đường, nếu không thì cháu bớt chút thời gian đưa cho cô ấy đi? Để hết hạn lại lãng phí.”
Phó Thành Lẫm: “Cô ấy không thiếu. Dì cứ mang cho ai đó đi ạ.”
Dì giúp việc còn định nói gì đó, lời đến miệng lại đổi thành: “Được rồi.” Bà không biết hai đứa nhỏ đã có chuyện gì, đang sống tốt, bỗng nhiên người nào cũng dọn đi.
– –
Lê Tranh nằm ở nhà cả ngày, hết ngủ rồi ăn hết ăn rồi lại ngủ, khi tỉnh dậy cô liền lướt danh sách tìm hot search.
Hướng Thư đã làm sáng tỏ, đăng lên giấy chẩn đoán của bác sĩ.
Ngoài ra còn có một đoạn ngắn của camera hành trình của xe, quay lại cảnh ba người đang đi về phía tòa nhà cấp cứu, một người phụ nữ đã ôm Hướng Thư, trong khi Phó Thành Lẫm đi theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Sau khi mọi chuyện được làm rõ, cái gọi là hot search khoa sản đêm khuya, sắp rơi ra khỏi từ bảng danh sách hot search.
Đang thất thần, tài xế của mẹ cô gọi điện thoại tới.
Ngày hôm qua tài xế đã lái xe của cô mang đi bảo hưỡng, hôm nay đã quay lại, để tại bãi đổ xe ở căn hộ của cô, người tài xế cho rằng cô đang thất nghiệp ở nhà, muốn cô bấm thang máy, để đem chìa khóa lên cho cô.
Lê Tranh từ trên sô pha ngồi dậy, vén mái tóc dài rối bù, “Tôi vẫn đang ở bên ngoài, anh cứ đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ.”
Tài xế do dự một chút: “Được.”
Lê Tranh: “Chút nữa anh cứ đưa điện thoại cho nhân viên bảo vệ, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng.”
Người tài xế đang ở sảnh tầng một của căn hộ, bàn lễ tân cách thang máy không xa.
Thật trùng hợp, Phó Thành Lẫm bước ra từ thang máy.
Người tài xế nhận ra Phó Thành Lẫm rồi chào hỏi, “Sếp Phó.”
Phó Thành Lẫm khẽ gật đầu, không có ấn tượng gì về người đang đứng trước mặt, còn tưởng rằng đó là một nhân viên bất động sản.
Người tài xế sải bước tới bàn lễ tân, Phó Thành Lẫm cũng đi đến, anh đưa thẻ kiểm soát ra vào nhà cho quản lý khu căn hộ, yêu cầu họ dọn dẹp căn hộ đúng giờ.
Lúc trước những việc này đều do trợ lý Tăng làm, nhưng hôm nay trợ lý Tăng không qua đây. “Có cần phải ký thỏa thuận ủy thác không?”
Phó Thành Lẫm hỏi nhân viên bảo vệ.
“Đúng vậy, thưa anh Phó, chúng tôi cần phải đăng ký thẻ ra vào mà anh đã giao cho chúng tôi. Trong thời gian anh không có ở đây, có yêu cầu chúng tôi chăm sóc cây xanh nào hay không, những điều này chúng ta phải ghi chú cẩn thận. Anh đợi một lát.”
Cuộc trò chuyện giữa Phó Thành Lẫm và nhân viên bảo vệ, Lê Tranh có thể nghe rõ qua điện thoại của tài xế, anh chuẩn bị chuyển đi, chắc là đêm nay sẽ không ở lại đó.
“Cô Lê, chào cô.”
Một vài giây trôi qua.
“Cô Lê?”
Khi Lê Tranh định thần lại, người tài xế đã đưa điện thoại cho một nhân viên bảo vệ khác, bảo vệ qua điện thoại gọi Lê Tranh vài lần, còn tưởng rằng do tín hiệu không tốt.
“Cô Lê, cô có nghe thấy tôi nói không?”
“Bây giờ nghe được rồi.” Lê Tranh sợ anh bảo vệ nói lỡ miệng, cô lên tiếng trước, “Chào anh, gia đình tôi không biết tôi đã chuyển ra ngoài, phiền anh trước tiên lấy giúp tôi chìa khóa xe, hôm nào đó tôi sẽ qua lấy. Cảm ơn.”
“Không có gì, đó là công việc của chúng tôi.”
Lê Tranh tiện tay đặt điện thoại lên bàn cà phê, nằm xuống một cách nặng nề.
Bên ngoài, hoàng hôn đang dần buông xuống.
Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này giống như một giấc mơ hoang đường của cô, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, cô và Phó Thành Lẫm đã quay lại cuộc sống ban đầu của chính mình.
Nếu đó không phải là cuộc gặp có hẹn trước, sau này chắc rằng sẽ rất hiếm khi gặp nhau.
– –
Tối thứ sáu, gần mười giờ, Phó Thành Lẫm vẫn ở công ty.
Trợ lý Tăng đã sắp xếp báo cáo mà Phó Thành Lẫm đã yêu cầu trong cuộc họp lần trước, gửi bản điện tử vào hộp thư của ông chủ, các bản in đã được mang đến phòng làm việc của ông chủ.
Vài ngày trôi qua, mọi người thỉnh thoảng lại bàn tán xôn xao, hỏi quản lý Lê là người nào.
Anh ấy chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Ông nội Phó gọi điện thoại tới, Phó Thành Lẫm đã rất nhiều năm không nhận được các cuộc gọi của ông nội, vì hầu như mọi việc đều được nói ra trong nhóm của gia đình.
“Ông nội, muộn thế này sao ông còn chưa ngủ?”
Ông nội Phó trả lời: “Thành Lẫm, ông nội rất xin lỗi, ông đã không thể cứu được cây cần tây của cháu.”
Im lặng một lúc lâu, Phó Thành Lẫm: “Vâng ạ, cháu hiểu rồi.”
Sau đó, anh mới nhớ ra là phải an ủi ông cụ: “Ông nội, không sao đâu.