Kỳ Ngôn gật đầu, không thể dùng một ngụm mà uống hết dịch dinh dưỡng, chỉ có vừa thể nhắm nuốt từ từ, vừa làm cấu trúc “Phá Quân”.
Viết mấy chục hàng code, cậu lại hỏi: “Nếu, tôi nói nếu, anh là một quân nhân tiền tuyến, anh có hi vọng sẽ có môt trí tuệ nhân tạo biết nói chuyện phiếm, kể chuyenj cười hay chuyện xưa không?”
“Nếu có chức năng này hẳn sẽ không tồi, dùng khi cần thả lỏng.”
“Còn chuyện kể?”
“Cũng có thể.”
“Anh thích nó nói nhiều hay nói ít?”
Lục Phong Hàn suy nghĩ vài giây: “Nói nhiều một chút, bằng không quá quạnh quẽ.”
Sau khi tổng hợp nhu cầu của anh, Kỳ Ngôn nhập mệnh lệnh, còn thêm “ca hát” vào, về sau “Phá Quân” có thể hát cho Lục Phong Hàn nghe.
Cũng không biết cậu đang làm gì, sau khi hỏi anh lại thấy cậu nhập code tiếp thì anh cũng tiếp tục chơi game mô phỏng chiến lược.
Cùng ngày đó, ban đêm Lục Phong Hàn thức giấc, ý thức Kỳ Ngôn đang gối đầu trên đùi mình ngủ liền giúp cậu đắp lại áo khoắc, khi ngẩng đầu thì thấy trên màn trời đen nhánh có một đạo ánh sáng.
Thấp giọng gọi người đang ngủ dậy: “Chắc có cứu viện đến.”
Nói là thế chứ không vội vã đứng dậy kêu cứu.
Kỳ Ngôn xoa mawstws, ngồi dậy, quấn áo khoác vào và không nói chuyện.
Cho đến khi có một chiếc phi thuyền mini đáp xuống gần khoang thoát hiểm, có người mặc trang phục nhân viên cứu viện, Lục Phong Hàn mới dẫn Kỳ Ngôn từ chỗ trú ra.
Sau khi xác định thân phận hai bên xong, trước khi đi Kỳ Ngôn còn cầm theo một mẩu khoáng vật.
Phi thuyền dần bay lên, cậu mới phát hiện hành tinh này chỉ hoàn màu nâu của đất, không có biển cũng không có ao hồ, chỉ một con sông dài rất lớn như con đường cắt ngang qua, nhìn như một hàng chữ V không đều nối tiếp nhau.
Cậu đoán có lẽ nước đều thấm qua tầng khoáng thạch, hội tụ dưới mặt đất.
Chờ phục hồi tinh thần xong, cậu mới nghe Lục Phong Hàn đang hỏi việc liên quan đến sự cố phi thuyền phát nổ.
Nhân viên cứu viện có mái tóc màu nâu hơi xoăn, cười nói: “Vận khí của mấy người không tồi! Tuy có sự số nghiêm trọng xảy ra trong con đường chuyển tiếp nhưng tất cả khoang thoát hiểm đều được sử dụng, không có cái nào bị hỏng. Hiện tại tìm được hai người, rồi tìm thêm năm nữa thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chỉ còn 5 người?” Lục Phong Hàn nhạy bén bắt được mấu chốt: “Thời gian từ lúc xảy ra sự cố là bao lâu?”
“43 ngày theo lịch Leto, hôm nay là 12/12.”
Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn liếc nhau.
Rõ ràng bọn họ ở trên hành tinh kia chỉ qua 5, 6 ngày.
Nhân viên tóc nâu hiểu rõ: “Có phải phát hiện tốc độ dòng chảy thời gian không giống nhau? Các hành khách cũng tôi tìm được đều gặp tình tuống tương tự, có người nói mình chỉ mới mất tích 3, 4 ngày, có người thì nói nửa tháng. Đã lưu lạc trong vũ trụ hơn nửa tháng thì cũng nhanh chết đói, kết quả thiện thức mới một tuần.”
Lục Phong Hàn: “Vì con đường chuyển tiếp?”
“Không sai, còn có ảnh hưởng từ hành tinh nữa, tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, có thể do hai người bị trì hoãn một thời gian khi đang ở trong con đường chuyển tiếp, hoặc hành tinh đang ở có tốc độ nhanh hơn bên ngoài, bình thường.” Nhân viên cứu viện độc ra một câu danh ngôn: “Vũ trụ to lớn, việc lạ gì cũng có!”
“Còn bọn hải tặc vũ trụ?”
“Chết hết rồi, chết không thể chết lại, nổ thành bụi hết! Mấy chuyện này bị treo lên đầu đề [Nhật báo Leto] hết 4, 5 ngày. Thượng tướng Climo chỉ trích thượng tướng Nhiếp Hoài Đình lừa dối công dân Liên Minh, luôn nói hải tặc vũ trụ đã bị tướng Lục Quân đánh tan rồi, nhưng giờ thì bọn họ đang quậy đục nước đó, đây đâu phải trạng thái “bị đánh tan”.”
Lục Phong Hàn: “Thượng tướng Nhiếp nói sao?”
“Ngày ấy cho rằng quân Phản Loạn đã cấu kết với hải tặc vũ trụ, âm mưu to lớn. Liên Minh nên nắm chặt thời gian, tập trung binh lực, đánh cho bọn quân Phản Loạn tàn phế.”
Nhân viên cứu viện cười: “Chúng tôi không rõ mọi chuyện ra sao, [Nhật báo Leto] đã náo nhiệt vài ngày rồi, các loại tin tức hoa cả mắt. Nói trước ở dây hai câu để tránh trở về bị thông tin làm cho ngốc luôn.”
Lục Phong Hàn nhìn ra cửa sổ mạn tàu, giống như chỉ thuận miệng hỏi: “Còn anh, anh có quan điểm thế nào?”
Nhân viên cứu viện vừa lái tàu vừa đáp: “Tôi? Tướng Lục Quân đã hi sinh rất nhiều năm, sự tình năm đó phải nói sao cho rõ? Nhưng điều thượng tướng Climo nói cũng có lí. Đánh giặc đã nhiều năm vậy rồi, từng phi thuyền đều là tiền, không phải nói là không nên đánh quân Phản Loạn, bọn nó đúng là rất đáng giận nhưng cần tạm nghỉ một chút.”
Nghe xong, Kỳ Ngôn nhìn sườn mặt Lục Phong Hàn.
Cậu tưởng anh sẽ khổ sở, thất vọng hay phẫn nổ, ở nơi mà bóng tối và ánh sáng giao nhau, anh không lộ ra một chút cảm xúc nào, vẫn kiên định, như núi xanh sau cơn mưa, không bị sương mù làm bối rối.
Chờ hai người về đến hành tinh thủ đô, Leto đã vào đêm, hai vầng trăng quen thuộc treo trên vòm trời.
Thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn kết nối mạng, liền thu được mấy trăm tin nhắn, cậu liên tục báo bình an. Chờ cùng Lục Phong Hàn về đến nhà, chuyện thứ nhất cậu làm là lên lầu tắm rửa, trước khi đi còn nhờ Lục Phong Hàn xem cậu có nhận được tin nhắn quan trọng không. . Googl𝑒 𝘯gay 𝘵ra𝘯g ~ T r 𝐔 m 𝘵 r 𝒖 y ệ 𝘯﹒𝒱𝘯 ~
Chờ cậu mặc áo ngủ tơ lụa màu đen xuống lầu thì Lục Phong Hàn đã chuẩn bị thuốc xong.
“Tin tốt với tin xấu nghe cái nào trước?”
Kỳ Ngôn cầm ly nước: “Theo trình tự thời gian.”
“Có mấy cái đã bị mã hóa, tôi không nhìn được nội dung, mấy tin thấy được lần lượt: sau khi biết cậu về Leto an toàn, giáo sư Phó nhắc nhở là cậu đã thiếu hơn một tháng học, khuyên cậu cố gắng bổ sung nhanh chóng chương trình học và bài tập, và nội dung hạng mục tổ nghiên cứu.”
Kỳ Ngôn: “……”
Tuy tốc độ của cậu rất nhanh nhưng lượng việc này cũng quá lớn rồi, Kỳ Ngôn phát sầu.
Lục Phong Hàn tiếp tục nói: “Diệp Bùi nói cô ấy và Mondrian về sớm nên đã giúp cậu làm xong nội dung tổ nghiên cứu, không cần lo lắng.”
“Hạ Tri Dương nói đã giúp cậu ghi chép bài học, và đã gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân cho cậu, nếu cậu cần có thể dùng nó để học bù.”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Bạc Lam thông báo mình đã về đến hành tinh Woz, nếu có dịp mong mọi người sẽ đến Woz, hơn nữa xin lỗi vì chuyến đi lần này.” Lục Phong Hàn lướt tiếp: “Còn lại đều là người cậu biết quan tâm và hỏi thăm, riêng Hạ Tri Dương đã nhắn 57 tin, Trần Minh Hiên 31 tin, Hứa Mân 13 tin, Hạ Gia Nhĩ 16 tin, tên này ân cần quá ha.”
Kỳ Ngôn không hiểu vì sao anh chỉ nói Hạ Gia Nhĩ ân cần.
Lục Phong Hàn: “Hôm qua Hạ Tri Dương có nhắn, nói Giang Vân Nguyệt và Giang Khải đã nộp tiền bảo lãnh, nhà họ Kỳ nộp một số tiền lớn nên trong thời hạn một năm, mẹ con họ bị hạn chế rời Leto.”
“Nộp tiền bảo lãnh?” Kỳ Ngôn không để trong lòng: “Ừ, đã biết.”
Lục Phong Hàn giương mắt: “Không sợ mẹ con bọn họ trả thù à?”
Hai người đó vừa hẹp hỏi vừa tự cao, tuy không làm ra sóng to gió lớn gì nhưng phiền.
“Không sợ, mấy chuyện đó đều có thể giải quyết đơn giản.” Kỳ Ngôn ngồi trên sô pha, ngọn tóc còn hơi ướt: “Hơn nữa, nếu giải quyết không được có anh đánh bọn họ.”
Câu nói âu trĩ này làm Lục Phong Hàn cười ra tiếng.
Thấy ánh mắt Kỳ Ngôn ngập tràn tín nhiệm nhìn mình, anh lười nhác giơ tay vuốt đuôi tóc cậu: “Ừ ừ ừ, ai khi dễ Kỳ Ngôn của chúng ta, tôi liền đánh họ.”
