Thứ đồ của Thẩm Ngật Tây thật vất vả mới đi xuống có chiều hướng âm ỷ ngẩng đầu.
Anh quay đầu qua chỗ khác, đỉnh đỉnh má, nhịn một lát mới quay đầu lại.
Trên thứ này có dầu nhớt nhớt, cô định cầm thổi thật.
Thẩm Ngật Tây duỗi tay lấy đi: “Định thổi thật à?”
Cô nói: “Anh bảo em thổi mà.”
Thẩm Ngật Tây bị cô giày vò thật không giận được, từ trên xuống liếc cô, trên người vẫn là dáng vẻ lười nhác đó.
“Lại làm nó thức dậy em chịu trách nhiệm?”
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Hay là nói em muốn làm?”
Nháy mắt Lộ Vô Khả không nói gì, chỉ nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây từ trên cửa kính thẳng người dậy, đi đến hai tay chống lên giường, nghiêng đầu ngậm môi cô.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích.
Môi anh khép mở cọ xát với cô, mang theo lực rất nhỏ, dán vào rồi lại lui ra.
Hai người đối với chuyện này đã việc quen thì dễ làm, chạm vào nhau liền cọ ra lửa, đôi môi Lộ Vô Khả cũng đi theo anh.
Thẩm Ngật Tây đột nhiên hỏi cô.
“Lộ Vô Khả, làm con ngoan trò giỏi có phải rất vất vả không?”
Hơi thở nóng bức của anh dừng trên môi cô, Lộ Vô Khả suy nghĩ một chút, thất thần, lại bị Thẩm Ngật Tây hôn.
Qua một lát cô lắc đầu: “Không đâu.”
Con ngoan trò giỏi thật sự cũng là một phần trong tính nết của cô.
Thẩm Ngật Tây hôn sâu hơn.
Qua một lúc lâu hai người mới tách ra, hai tay Thẩm Ngật Tây chống trên giường, kéo kéo khóe môi.
“Fuck, tắm vô ích rồi.”
Lộ Vô Khả đốt lửa xong ngã lên giường, nằm đó cười.
Thẩm Ngật Tây nói: “Cười đúng không.”
Một chân anh quỳ lên giường, Lộ Vô Khả trở mình, lập tức bị Thẩm Ngật Tây kéo lại.
Cô gối đầu trên đùi anh cười vô cùng vui vẻ.
Thẩm Ngật Tây kéo tay cô.
Lộ Vô Khả không trốn.
Anh rũ mắt nhìn cô, tiếng hơi khàn: “Anh chỉ cho em?”
Mấy sợi tóc dính trên mặt Lộ Vô Khả, nhìn anh một cái sau đó duỗi tay mình: “Em biết mà.”
Thẩm Ngật Tây cười: “Em biết cái rắm, muốn đem gốc rễ bạn trai em làm hư luôn hay gì?”
Lộ Vô Khả bất mãn, muốn rút tay ra khỏi tay anh.
Tính tình sau khi uống rượu, bia còn lớn hơn so khi không uống.
Thẩm Ngật Tây không cho cô thoát: “Tự đưa mình tới cửa chạy gì mà chạy?”
“Chính anh không cần.”
“Ai nói anh không cần?” Thẩm Ngật Tây cười.
Anh vốn dĩ không phải là chính nhân quân tử gì.
Anh nắm lấy tay cô.
Cô học xong.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc.
Một tay Thẩm Ngật Tây chống phía sau, hơi ngửa đầu thở hắt ra, lại dời mắt đến trên mặt cô, một tay vén tóc trên mặt cô ra.
Thân thể Lộ Vô Khả luôn rất thành thật, làn da lại trắng, lỗ tai hồng thấy rõ.
Năm ngón tay tinh tế, trắng nõn.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười, dùng nghị lực rất lớn mới đem tay cô kéo ra.
“Được rồi, làm thêm nữa ngày mai em không xuống giường được.”
Đương nhiên Lộ Vô Khả biết lời này anh nói có ý gì.
Thẩm Ngật Tây không giày vò cô nữa, đứng dậy đi đến phòng tắm.
Lần này anh tắm có chút lâu, lúc đi ra Lộ Vô Khả cái người vô lương tâm này đã ngủ rồi.
Thẩm Ngật Tây nhìn thời gian, vẫn còn sớm, bây giờ ở phía xa xa kia mấy khu ký túc xá tối om ít nhất cũng đến 70-80% có người không ngủ.
Cô ngủ rất ngon, hô hấp bình thản an tĩnh.
Chăn cũng không đắp, cứ vậy gối đầu ngủ, một chút phòng bị cũng không có.
Thẩm Ngật Tây cũng không đi phòng khách, mở đĩa nhạc Tề Tư Minh đưa cho.
Anh lên giường, tay luồn xuống dưới cổ Lộ Vô Khả ôm lấy cô, cô biết là anh, chui vào lòng anh.
Thẩm Ngật Tây thuận thế hôn trán cô một chút.
– —————-
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Hôm sau tỉnh lại trời đã sáng trưng rồi, tối hôm qua không kéo rèm lại, Lộ Vô Khả vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời chiếu hơi chói mắt.
Thẩm Ngật Tây còn chưa dậy, cánh tay ôm chặt người cô đến phát đau.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích, mở to mắt đánh giá gương mặt anh trong chốc lát.
Thẩm Ngật Tây mày rậm mắt sâu, mũi rất cao, gương mặt này nhìn sao cũng làm người ta cảm thấy có thể hại người.
Vết thương lúc trước bị Lộ Trí Viễn dùng chậu hoa chào hỏi đã khỏi hẳn, ngược lại vết thương lúc đánh nhau ở quán bar vào đồn cảnh sát lần đó lại để lại sẹo.
Ở chân mày bên phải, nhìn sát vào mới có thể nhìn thấy vết sẹo nhỏ.
Lộ Vô Khả thử rút tay ra khỏi vòng ôm của Thẩm Ngật Tây, muốn sờ vết sẹo trên mày anh, kết quả rút thử hai lần vẫn không được.
Được rồi.
Tay không được còn miệng mà, cô ngửa đầu, môi khẽ chạm vào chân mày anh.
Thẩm Ngật Tây đột nhiên mở miệng: “Lộ Vô Khả.”
Lộ Vô Khả hoảng sợ.
Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười: “Hoá ra nửa ngày không lên tiếng là vì muốn hôn trộm anh à?”
Lộ Vô Khả: “……”
Khó trách cô rút tay không ra, thì ra anh tỉnh rồi, anh cố ý.
Cô nói: “Em không có hôn trộm.”
Thẩm Ngật Tây mở to đôi mắt nhập nhèm, người này mới vừa tỉnh ngủ trên người nhu hòa lười biếng, không có tính công kích gì cả.
Anh tiếp lời cô nói: “Là quang minh chính đại, đúng không?”
Anh nói rồi không nhịn được mà cười: “Cũng đúng, bạn trai là để quang minh chính đại hôn mà, nếu cứ hôn trộm thì chắc hơn mười năm nữa ông đây cũng không thấy bóng dáng con trai đâu.”
Miệng người này chẳng nói được câu gì đàng hoàng.
Lộ Vô Khả nói: “Ai nói không thấy bóng dáng, có khả năng anh tốt nghiệp xong về thủ đô chưa tới hai năm đã ôm được con trai rồi đó.”
Thẩm Ngật Tây thu ý cười, lời này anh không vừa lòng: “Lộ Vô Khả, em thiếu hôn phải không?”
Lộ Vô Khả không biết đang suy nghĩ gì, không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây vén áo cô lên.
Lộ Vô Khả duỗi tay đẩy anh: “Thẩm Ngật Tây anh làm gì vậy?”
Thẩm Ngật Tây cũng không làm gì, chỉ hôn hôn lên bụng cô, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ đó.
“Hôm nay tại chỗ này ông đây muốn nói, đúng là anh muốn cùng em sinh con trai.”
Ánh mắt Lộ Vô Khả từ từ rũ xuống nhìn anh: “Thẩm Ngật Tây, giờ nói câu này có phải quá sớm không?”
Anh nâng mắt nhìn cô: “Không sớm, chỉ cần em muốn hai bố con anh sẽ nói chuyện.”
Lộ Vô Khả dời mắt: “Ai nói đúng được chuyện sau này chứ.”
Hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ dựa vào phần nhiệt tình, nhiệt tình là thứ không thể duy trì cả đời được.
Đừng nói mười năm sau, mười tháng sau chưa chắc bọn họ còn ở bên nhau.
Đối với chuyện này rõ ràng Thẩm Ngật Tây không cùng suy nghĩ với cô, anh nói: “Nếu ngay cả chuyện tình cảm mà chính anh còn nói không đúng, thì còn làm đàn ông gì nữa.”
Thẩm Ngật Tây nhìn người rất chuẩn, những người trước kia nếu chơi thì chỉ chơi thôi, anh sẽ không hứa hẹn.
Hợp thì tới, không hợp thì chia tay.
Hiện tại anh coi trọng Lộ Vô Khả cũng là tương tự vậy, có điều Lộ Vô Khả không phải là người anh muốn chơi, mà là người anh muốn hứa hẹn.
Dĩ nhiên anh có thể nói ra được lời này thì không phải nói suông, là bởi vì anh rất vững tin, không vững tin anh cũng không thể nói ra.
Anh yêu từ đầu đến cuối đều là điên cuồng, chơi cũng điên cuồng, chọn người cũng điên cuồng, không bao giờ chịu để thế tục và định luật trói buộc.
Mấy chuyện bảy năm ngứa ngáy thì càng không, Thẩm Ngật Tây dám đảm bảo, đối với Lộ Vô Khả, anh đối với cô cho dù trăm tuổi cũng có tính dục*.
*ham thích gần gũi với người khác phái. Ở đây lão Thẩm cho dù trăm tuổi cũng ham muốn, yêu thương Muội Muội =))