Hotboy Trường: Chưa về à?
Hotboy Trường: Cần tôi hộ tống anh Chính về nhà luôn không?
Nhạc Thiên Linh: “…”
“Em về chưa?”
Cùng lúc đó, Túc Chính cũng lên tiếng, “Trễ lắm rồi, để anh đưa em về.”
Không đợi Nhạc Thiên Linh trả lời, Cố Tầm lại nhắn thêm.
Hotboy Trường: Tôi đợi cậu ngoài thang máy.
Hotboy Trường: Mau lên đó.
Hotboy Trường: Tôi buồn ngủ rồi.
Nhạc Thiên Linh nhìn điện thoại rồi lại nhìn qua Túc Chính, cô cầm đồ đứng lên, nói: “Không cần đâu ạ, Cố Tầm cũng về nhà, bọn em về chung cho thuận đường.”
Túc Chính nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn ra phía ngoài, nhưng anh ta không nói gì.
Nhạc Thiên Linh đi ra, lúc đi qua bộ phận khai phá, cô phát hiện Dịch Hồng và mọi người vẫn đang vùi đầu vào công việc, tiếng bàn phím lách cách thay nhau vang lên.
Sao lạ vậy, Cố Tầm là quản lý mà về sớm thế?
Cô nghi ngờ, muốn hỏi nhưng tin nhắn thúc giục cứ nhảy ra liên tiếp.
Hotboy Trường: Cậu chưa ra nữa à?
Hotboy Trường: Cứ phải chờ tôi đem kiệu vào rước đúng không?
Nhạc Thiên Linh mím môi, chạy chậm ra cửa thang máy thì gặp được Cố Tầm. Anh đứng một mình ở đó, gương mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô, giọng không hiền hòa lắm.
“Sao lề mề thế?”
Nhạc Thiên Linh dừng bước.
Có chắc là cậu ta thích mình nhưng lại ngại không nói như Ấn Tuyết suy đoán không vậy? Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Thiên Linh cảm thấy mình và Ấn Tuyết nghĩ nhiều quá rồi.
Cô nhìn Cố Tầm, hừ một tiếng, “Hối nữa là tôi đánh bể đầu cậu đấy.”
Cửa thang máy mở ra, Cố Tầm mỉm cười nhẹ, đi vào trước.
Thái độ kiểu gì vậy trời? Không muốn đưa cô về thì khỏi cần, ra vẻ cho ai xem vậy?
Nhạc Thiên Linh đi theo vào, đứng trong góc, buồn bực nói: “Tôi thấy tổ cậu bận bịu lắm, nếu cậu không rảnh thì tôi tự nghĩ cách khác, không làm phiền cậu nữa.”
Nghe vậy, Cố Tầm “à” một tiếng thật nhẹ.
“Để anh Chính đưa cậu về à?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Ánh mắt cô lóe lên, có một ý nghĩ đang nhảy nhót trong đầu. Hình như cô biết tại sao thái độ của anh lại khó chịu như vậy rồi.
Kìm nén một hồi, Nhạc Thiên Linh không nhịn được nữa. Đúng lúc Cố Tầm tưởng cô đang thầm chấp nhận thì Nhạc Thiên Linh bất thình lình hỏi: “Cậu ghen à?”
“…”
Thang máy đột nhiên im lặng một cách kỳ quái. Cô chưa bao giờ thấy khi nào mà luồng không khí mỏng manh như bây giờ.
Mình vừa nói cái gì vậy hả?!
Ghen sao?!
Mặc dù Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết đều đoán rằng Cố Tầm hơi hơi thích cô, nhưng anh chưa bao giờ mở miệng khẳng định thế cả.
Lỡ… lỡ không phải thì sao?! Lúng túng quá, làm sao giờ?
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Nhạc Thiên Linh cố trấn định bản thân, bình tĩnh nói, “Cậu chỉ nghe điều vô nghĩa thôi.”
Lúc đó thang máy cũng xuống đến tầng trệt, Nhạc Thiên Linh bước nhanh ra ngoài, còn Cố Tầm thì vẫn đứng tại chỗ mấy giây. Sau đó anh ngước lên, nhìn bóng lưng của cô.
Tôi hả? Ghen? Sao có thể chứ.
Trên đường về cả hai người cũng chẳng nói gì với nhau. Lúc sắp đến nhà, Cố Tầm chợt nhận được điện thoại
“Cuối tuần này à? Không rảnh.”
“Sao cậu rảnh thế, năm sau chuẩn bị chiến tranh thế giới thứ hai à?”
“Tùy cậu, tự cậu chơi đi.”
Cúp điện thoại, Cố Tầm cũng đậu xe xong.
Nhạc Thiên Linh cởi dây an toàn xuống xe, hai người cùng bước vào thang máy. Cô cứ nghĩ tình cảnh này sẽ tiếp diễn cho đến khi ai vào nhà nấy, nhưng lúc cửa thang máy mở ra, Cố Tầm đột nhiên mở miệng.
“Nhạc Thiên Linh, cậu nghĩ hơi nhiều rồi.”
Cô giật mình, hô hấp khó hơn.
Đã bảo là coi như tôi chưa nói gì mà, tự dưng giờ lại lên tiếng.
Nhạc Thiên Linh cảm thấy da đầu căng ra, không lên tiếng mà vội vàng bước ra ngoài. Sau đó cô lại nghe giọng anh cất lên từ phía sau: “Đưa cậu về không có gì phiền cả, dù sao thì tôi cũng về nhà vào giờ này.”
“…”
Một lúc sau, Nhạc Thiên Linh “ồ” một tiếng.
Liên tiếp mấy ngày sau, cô đều ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đến hơn 10 giờ, có lần còn tới 12 giờ mới về. Nhưng cô phát hiện thời gian làm việc của Cố Tầm rất linh hoạt, không bị hạn chế gì, mỗi ngày đều đưa cô về nhà đúng giờ.
Cứ thế, nỗi sợ trong lòng Nhạc Thiên Linh dần biến mất.
Hôm đó là cuối tuần, cô được nghỉ một ngày hiếm thấy. Cô nhớ lại chuyện Ấn Tuyết muốn chia sẻ một ít kinh nghiệm phòng thân cho con gái sống một mình nên đi ra ngoài một chuyến.
Cô mua một vài bộ đồ của đàn ông để lấy treo ngoài ban công, không biết có hiệu quả không nhưng tóm lại cứ làm để mình yên tâm.
Buổi chiều lúc về, có mấy người cũng đứng đợi thang máy. Nhạc Thiên Linh là người cuối cùng đi vào, cô cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng được bao lâu thì mấy người khác cũng lục tục đi ra, lúc đến lầu 10 thì chỉ còn lại mình cô và một người đàn ông.
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, nhìn nút ấn tầng thang máy, chỉ có số 13 vẫn sáng.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc đó lại ập tới. Cô nắm chặt điện thoại, nhìn qua vách tường để quan sát người đàn ông phía sau.
Cao lớn, quần áo đen, còn mang mũ lưỡi trai đen trên đỉnh đầu, đeo balo.
Nhạc Thiên Linh cụp mắt, vểnh tai, chú ý người đàn ông kia. Hai giây sau, thang máy đến nơi. Cô cúi đầu đi ra, đồng thời còn liếc nhìn ra sau, thấy người đàn ông cũng đi theo ra.
“…”
Tầng này chỉ có bốn nhà, chia ra hai bên từ chỗ thang máy. Dựa theo tiếng bước chân, cô cảm giác anh ta đang đi về phía của mình. Nói cách khác, bên đó chỉ có nhà của cô và Cố Tầm.
Không phải chứ, lại theo dõi cô nữa à?!
Ác mộng kéo nhau tới, lý trí của cô đông cứng lại, lập tức nhấn ba lần nút nguồn. Cùng lúc đó, cô cũng quẹo qua nhà Cố Tầm.
Người đàn ông kia cũng theo thật sát sau lưng cô.
Trái tim Nhạc Thiên Linh bị treo lên cao, bước nhanh như chạy, vừa ấn chuông cửa vừa bấm 110 gọi cảnh sát.
Nhưng trong hành lang không có sóng, cô chưa gọi đi được thì người đàn ông kia đã ở ngay phía sau lưng rồi.
Nhạc Thiên Linh nắm chặt chốt cửa, tay kia với vào túi móc bình xịt hơi cay ra. Cùng lúc đó, cô giả bộ bình tĩnh hỏi: “Anh là ai? Tới nhà tôi làm gì?”
Thấy người kia chỉ nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm mà không nói câu nào, Nhạc Thiên Linh bốc hỏa, lập tức nói: “Chồng tôi sắp về rồi đấy, anh tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Bánh Quai Chèo?”
Người đàn ông tháo mũ lưỡi trai xuống, khiếp sợ nhìn cô, anh ta ngơ ngác nhìn cánh cửa, không thể tin mà thốt ra ba câu hỏi liên tiếp.
“Lâm Tầm?”
“Nhà cậu?”
“Chồng?”