”Hahaha!” Vương Cửu Long thấy cảnh này thì bật cười, nhận ra hơi lớn tiếng sợ bị phát hiện nên vội che miệng lại.
Con gà chọi kia thấy được con dế trên mặt Trương Cửu Linh, chợt tung cánh lao tới, Trương Cửu Linh hét lên, vội vàng xoay người trốn, con gà chọi mổ vào khoảng không, con dế cũng không biết đã nhảy đi đâu rồi.
”Gà ở đâu ra vậy!” Trương Cửu Linh kinh ngạc nhìn con gà chọi kia, vô tình thoáng nhìn qua con dế của y cách đó không xa, lúc này thay đổi sắc mặt, cẩn thận giơ hai tay lên, thừa dịp con gà kia không chú ý, bỗng nhiên bổ nhào về phía nó!
”Ai da!” Trương Cửu Linh kêu rên, con gà đó phản ứng quá nhanh, không nhào đến nó được mà ngược lại còn ngã sấp xuống đất.
”Ôi cha! Ôi ôi ôi!” Vương Cửu Long kinh ngạc há lo miệng, nhưng vẫn khó nén được tiếng cười, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Trường Cửu Linh chuyên tâm bắt gà, căn bản không chú ý đến hắn, thấy con gà kia đã phát hiện ra dế của y, vội vàng đứng lên tiếp tục nhào tới con gà đó!
Con gà giật mình, vỗ cánh bay lên bàn đá, Trương Cửu Linh thừa thắng xông lên, lại bổ nhào về phía mặt bàn, con gà chọi linh hoạt hơn con người, lúc này nó nhảy xuống bàn, lao qua chỗ con dế dưới đất!
”Cắn nó! Ăn nó đi! Mổ chết nó!” Vương Cửu Long nhỏ giọng cổ vũ cho gà của hắn, thấy Trương Cửu Linh quýnh quáng, lập tức cười đến mức vỗ đùi đen đét, suýt chút thì ngất luôn!
Xem như con dế cũng thông minh, bỗng bay một phát, tránh thoát được con gà chọi, Trương Cửu Linh nhẹ nhàng thở phào, lớn tiếng mắng con gà chọi kia rồi lại lao về phía nó, lần này thì chạm được nó, con gà chọi tung cánh vùng vẫy né tránh y, vừa khéo rơi xuống bên cạnh con dế, bấy giờ cúi đầu ngoạm một cái nuốt luôn!
Trương Cửu Linh còn đang nằm rạp trên đất, con gà chọi kia ăn dế xong lắc lư hai móng vuốt, đung đưa tản bộ trước mặt Trương Cửu Linh, Trương Cửu Linh trợn to hai mắt, không thể tin nổi cảnh tượng này.
”Ôi trời mẹ ơi! Cười điên mất!” Vương Cửu Long một tay nắm lấy hòn non bộ, một tay lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, vốn nghĩ đã kết thúc rồi, ai ngờ Trương Cửu Linh đột nhiên căng cổ gào lên.
”Tiểu cường!”
”Phì!” Vương Cửu Long thật sự không nhịn được, suýt chút là phun cả nước miếng ra ngoài, vội vàng che miệng lại.
Chỉ thấy Trương Cửu Linh dùng cả hai tay hai chân bò đến hiện trường vụ án, nhìn mặt đất trống rỗng, nước mắt rơi xuống lách tách, vừa khóc vừa chạm lên khe gạch trên đất, còn kêu gào.
”Tiểu Cường! con ơi! Ta đào khắp đất cao lương mới tìm được hắc tướng quân có răng cửa to mà! Sao con lại có thể đi như vậy chứ! Người làm cha ta đây còn trông cậy con đánh đâu thắng đó, làm rạng rỡ tổ tông mà! Tiểu Cường của ta ơi!!”
Vương Cửu Long cười muốn tắt thở, liều mạng bám lấy hòn non bộ, còn suýt chút nữa đã nằm ra đất mà lăn lộn, nếu không phải vì hắn còn muốn tiếp tục xem kịch, nói không chừng hắn sẽ thật sự làm vậy!
Trương Cửu Linh khóc xong mới nhớ đến việc báo thù, ném cái nhìn điên cuồng về phía con gà chọi, dùng toàn bộ sức lực nhào về phía nó, cuối cùng con gà kia cũng không trốn thoát nổi, kêu lên một tiếng đã bị Trương Cửu Linh vững vàng chộp lấy!
”Con tao đâu! Con tao đâu! Tiểu Cường của tao đâu rồi!” Trương Cửu Linh hung ác nghiến răng, bóp cổ con gà lắc thật mạnh: ”Mày nhả ra cho tao! Nhả ra!”
Con gà chọi bị y bóp cổ muốn trợn trắng mắt, tung cánh cố sức vùng vẫy, nhất thời lông gà bay đầy trời, con gà chọi kia quạt Trương Cửu Linh mấy cái, còn cào y một đường, Trương Cửu Linh không chịu buông, điệu bộ này xem ra không khiến nó đền mạng cho ”con” là không được!
”Ôi trời má nó! Hahahaha!”
Rốt cuộc Vương Cửu Long không nhịn được nữa, vỗ đùi cười thành tiếng, lần này thì để Trương Cửu Linh hoàn toàn nghe thấy, quay đầu nhìn lại.
”Vương Cửu Long!” Trương Cửu Linh trợn mắt, trong nháy mắt hiểu ra tất cả, hung ác chỉ vào hắn mà nói: ”Hóa ra là cmn do ngươi làm! Ngươi đền mạng cho con ta đi!”
Vương Cửu Long không những không sợ, ngược lại còn khoanh tay với dáng vẻ rất ghê gớm: ”Đến đây, có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi, ngươi dám đụng đến ta dù chỉ một chút ta sẽ lập tức đi nói cho cha ta biết, không sợ bị phạt quỳ thì đến đây!”
”Ngươi!” Trương Cửu Linh nhất thời nghẹn lời, hít sâu một hơi, nghiến răng chỉ vào hắn nói: ”Vương Cửu Long, được lắm! Có lửa thì mới có khói! Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!”
Trương Cửu Linh nói rồi buông con gà chọi kia ra, nhìn xung quanh một lát, nhặt một cây gỗ từ trong bụi cỏ lên.
Vương Cửu Long giật bắn mình, vội vàng lùi lại mấy bước: ”Ngươi, ngươi định làm gì? Ngươi thật sự muốn đánh người à!”
”Ta đi làm thịt A Bưu của ngươi!” Trương Cửu Linh nói, nhanh chân đi đến tiền viện.
”A Bưu…” Vương Cửu Long hơi ngẩn người, phản ứng kịp thoáng chốc thay đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: ”Trương Cửu Linh! Ngươi dám làm thịt A Bưu thì ta làm thịt ngươi trước đấy!”
Hai người làm một trận hỗn chiến trước nội viện, rốt cuộc bảo vệ được A Bưu, Vương Cửu Long ôm chó trốn vào phòng ngủ, xác nhận Trương Cửu Linh không đuổi theo kịp, vội vàng đóng cửa phòng lại, ngồi phịch trên ghế thở phào nhẹ nhõm.
”Gâu!” A Bưu kêu một tiếng với hắn, Vương Cửu Long giật mình, vội ngồi xổm xuống che miệng nó lại, ra hiệu cho nó im lặng, sau đó nhỏ giọng dặn dò nó.
”A Bưu à, con gặp nạn rồi con biết không? Ta nói con nhé, mấy ngày này con phải trốn cái tên nhóc đen đúa đó đi, cẩn thận hắn ninh nhừ xương con đấy! Nhớ chưa?”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đá văng ra, Vương Cửu Long giật bắn mình, chỉ thấy vẻ mặt Trương Cửu Linh hung thần ác sát, vác một cây búa lớn bước vào trong phòng.
”Ngươi ngươi ngươi, cách hành hình này không phải quá máu me hả!” Vương Cửu Long một tay ôm chó, một tay giơ lên với ý muốn ngăn y.
Trương Cửu Linh mắt điếc tai ngơ, đi đến trước mặt bọn họ, giơ búa lên không nói hai lời mà đập thẳng xuống!
”Trương Cửu Linh! Mưu sát chồng là tội chết a a a!!” Lúc này Vương Cửu Long nhắm mắt lại.
Cây búa kia rơi xuống sát bả vai hắn, ”đùng” một tiếng, Vương Cửu Long sợ đến giật mình, mở choàng mắt!
”Gâu!” A Bưu sợ hãi kêu lên, từ sau lưng của Vương Cửu Long chạy ra ngoài, chạy ra cửa phòng, Trương Cửu Linh liếc mắt nhìn con chó chạy đi, sau đó lạnh mắt nhìn Vương Cửu Long, cười đắc ý, chậm rãi nâng cây búa trên mặt bàn lên.
Vương Cửu Long còn chưa bình tĩnh lại, sững sờ quay đầu nhìn về phía mặt bàn, chỉ thấy bên dưới cây búa là hai quả óc chó đã nát bấy.
Óc chó?
Đột nhiên Vương Cửu Long kịp phản ứng, vội vàng nhoài người lên bàn, trợn to mắt nhìn đống xác hạt óc chó nát bấy kia.
”Thục Phân! Hữu Vi!”
Vương Cửu Long kêu khóc, hai tay run run nâng đống xác quả óc chó lên, giống như tình cảm chân thành đã bị mất đi vậy, ngồi liệt trên đất, cái này cũng không thể trách hắn thần kinh, hai quả óc chó đó hoàn toàn có thể gọi là bạn thân của Vương Cửu Long.
Vương Cửu Long nắm chặt xác hạt óc chó, đặt ở ngực trái, vẻ mặt đau khổ gào khóc: ”Hạch đào mười sáu năm tuổi của ta!!”
”Ngươi hai tuổi đã cất giữ hạt óc chó rồi à!” Trương Cửu Linh ghét bỏ nói.
”Ngươi lo cái thân ngươi đi!” Vương Cửu Long khóc oán trách y, vừa chảy nước mắt vừa hung hăng nhìn y chằm chằm: ”Trương Cửu Linh! Ngươi quá hung ác rồi! Chúng ta bạn thân của ta mà!”
”Vậy Tiểu Cường cũng là con của ta mà!” Lúc này Trương Cửu Linh trả lời.
Vương Cửu Long không chịu thua mà cãi lại: ”Ta còn định đem hai đứa nó xuống mồ chung với ta nữa đó!”
”Ta cũng trông cậy Tiểu Cường làm rạng rỡ tổ tông cho ta mà!”
”Thục Phân Hữu Vi ở bên ta mấy chục năm rồi!”
”Ta đi tìm Tiểu Cường một tháng trời!”
”Ta mà không cầm Thục Phân với Hữu Vi một ngày là ta không chịu nổi!”
”Ta không đánh giá được Tiểu Cường là trong lòng ta thấy buồn phiền!”
”Ngươi trả bạn thân cho ta!”
”Ngươi trả con cho ta!”
Hai người mỗi người một câu không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn nhảy vào đánh nhau, đánh phải gọi là tối tăm trời đất, cuối cùng vẫn kinh động đến hai ông bà lão, hai người kẻ thì bưng hai xác hạt óc chó, người thì ôm cái bình dế, quỳ gối song song trước thư phòng.
Sam Sam tốt bụng đến đưa nước, thấy cả hai đều giàn dụa nước mắt, không khỏi cảm thán: ”Người ta nói không gây đau khổ cho cha mẹ, không gây họa đến vợ con, hai người chơi cũng quá ác rồi!”
Hai người nghe vậy thì đồng loạt căm thù trừng đối phương, song song quay mặt qua chỗ khác, phạt quỳ cũng phải đưa lưng về phía đối phương.
Phạt quỳ thế này đến tận đêm, hai người không chỉ không hối cải, ngược lại còn ghi nhớ ”người thân” của mình chết oan chết uổng, cứ thế mà lập ba cái bia mộ trong hậu hoa viên.
Tiểu Cường, Thục Phân, Hữu Vi.
Hai người quỳ trên đất, vừa chôn vừa khóc tang, vừa suy nghĩ đợi đến khi trời tối tìm cách nào đào mộ của đối phương lên.