Chúc Phượng Nghi cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt nàng, phảng phất như bị tia sét đánh trúng, lập tức buông lỏng tay ra.
“Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Khiến ngươi đối xử với ta như thế, đối xử với Chúc gia chúng ta như thế?”
Chúc Phượng Nghi suy sụp tinh thần.
Vấn đề này hắn đã cân nhắc trong lòng nhiều năm nay, từ lần đầu tiên bị nữ nhân này áp chế, bị nàng ghì chặt trong mảnh rừng trúc đen nhánh, Chúc Phượng Nghi đã chết tâm.
Khi hài tử dị dạng kia được sinh ra, liếc mắt một cái hắn cũng không muốn làm, chỉ cảm thấy đó là trời xanh trừng phạt hắn.
Sau đó, thê tử chết, nhi tử bị bệnh, một gia đình trọn vẹn như vậy, bởi vì hắn thỏa hiệp mà càng lún càng sâu.
Nhưng hắn thỏa hiệp cũng không được gì, nàng vẫn không hề lưu tình giết hại Cẩm Trình.
Cái nhà này, bởi vì hắn phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Hắn một lần thỏa hiệp, một lần ích kỷ, đổi lấy vạn kiếp bất phục.
Mặc kệ Chúc Phượng Nghi “phát điên” như thế nào, Liễu Văn Nhân vẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn.
“Phụ thân,” Liễu Văn Nhân buồn bã nói, “Trước nay ngươi đều không có sai, trong lòng ta, ngươi là phụ thân tốt nhất, cũng là nam nhân tốt nhất trên đời này.”
Chúc Phượng Nghi khó tin nhìn nàng.
Lời này hắn đã nghe rất nhiều năm, bắt đầu từ lần đầu tiên bị nàng ghì chặt trong rừng trúc, mãi cho đến hôm nay, mỗi một ngày nhìn thấy hắn, đều sẽ nỉ non như thế.
Nhưng chưa bao giờ Chúc Phượng Nghi như hôm nay, cảm thấy không rét mà run, lại thêm sởn tóc gáy.
Liễu Văn Nhân tựa hồ thành cơn ác mộng hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Vẻ mặt Chúc Phượng Nghi thảm đạm, hắn thất hồn lạc phách ngồi liệt dưới đất, đôi mắt nổi lên tơ máu.
“Có phải chỉ cần ta chết, ngươi mới có thể buông tha cho ta.”
Nhiều năm như vậy, hắn quý trọng thanh danh của mình nhất, vì thế, hắn nén giận, trầm mặc không nói. Nhìn người nhà từng người một bỏ hắn mà đi, nhìn nghiệt chủng dị dạng ra đời, hắn trước sau chưa từng phản kháng.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện hắn trầm mặc, kỳ thật mới là cổ vũ ác ý sinh sôi.
Liễu Văn Nhân đối với hắn, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Trong nháy mắt này, sợ hãi thật lớn bao phủ hắn, hắn nhìn nhìn nữ nhi kinh ngạc đến khó tin, rốt cuộc hạ quyết định.
Có lẽ chỉ cần hắn chết, Liễu Văn Nhân mới có thể buông tha cho hắn, buông tha cho Chúc gia, cũng buông tha cho cốt nhục còn sót lại của hắn.
Nhưng ác ma Liễu Văn Nhân nhỏ giọng nói: “Phụ thân, ngươi thật là quá đơn thuần, nhưng ta thích chính là bộ dáng đơn thuần này của ngươi.”
Liễu Văn Nhân nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra từ ái vốn có của mẫu thân trên đời này.
“Ta giết hai người, lại bị quan phủ bắt cả người lẫn tang vật, mặc dù mang thai cũng không thể sống tiếp, tóm lại vẫn phải chết, nhưng con của chúng ta sẽ được sinh ra.”
Liễu Văn Nhân nói, nhìn Chúc Phượng Nghi lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ánh mắt nàng dường như triền miên, nhưng tựa hồ lại chứa vô tận ác ý.
“Ngươi là một nam nhân, là gia chủ Chúc gia, chẳng lẽ ngươi vứt bỏ ba hài tử của mình, tự mình giải thoát?” Giọng nói Liễu Văn Nhân ôn hòa, “Không nha, ngươi không phải người yếu đuối như vậy, có phải hay không?”
Chúc Thuyền Quyên còn chưa tròn hai mươi, chưa từng định hôn ước, hài tử dị dạng ở nhà hoang cùng đứa nhỏ trong bụng Liễu Văn Nhân, đều là con Chúc Phượng Nghi.
Hắn dan díu cùng con dâu, khiến nhi tử mình chết thảm, qua không được mấy ngày nữa thanh danh sẽ vấy bẩn, nếu lại bỏ rơi ba hài tử chưa trưởng thành, vậy thế nhân sẽ nhìn hắn như thế nào?
Liễu Văn Nhân thâm tình nói: “Phụ thân, trên đời này người hiểu ngươi nhất, chung quy vẫn là ta.”
Chúc Phượng Nghi quả thực muốn điên rồi.
Hắn khó tin nhìn Liễu Văn Nhân, nhìn nàng hướng về mình cười cười, ánh mắt ôn hòa, nhu tình như nước.
Nhưng ôn nhu của nàng, lại giống như ung nhọt trong xương, khiến cuộc đời này của hắn không cách nào thoát ra khỏi.
Chúc Phượng Nghi nhắm mắt lại, nước mắt hối hận từ đôi mắt hắn chậm rãi rơi xuống.
Sống không thể sống, chết không thể chết được, đau thấu tâm can, hối hận cũng vô dụng.
Liễu Văn Nhân bị các giáo úy kéo tay đứng lên, nàng bình tĩnh nhìn về phía Chúc Phượng Nghi, bên môi nở rộ một đóa hoa yêu diễm.
“Phụ thân, ta sẽ vĩnh viễn ở trong lòng ngươi, cuộc đời này không cách nào quên được.”
Phiên ngoại – Liễu Văn Nhân
Khi Liễu đại thiếu chết, Liễu Văn Nhân mới ba tuổi.
Ngày thứ ba túc trực bên linh cữu, mẫu thân nàng đã khóc đến hai mắt đỏ bừng, thật sự không còn tâm tư lo lắng cho nàng.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên nàng chỉ túc trực bên linh cửu phụ thân hai ngày, mẫu thân liền để bà tử đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Nhưng đã nhiều ngày qua Liễu gia rất loạn, công việc bà tử cần làm rất nhiều, trông giữ nàng không được bao lâu, lại bị người kêu đi.
Liễu Văn Nhân đành phải chơi trong sân viện của mình.
Kỳ thật nàng không biết chết là cái gì.
Chỉ là phụ thân không thể chơi với nàng, không thể ca hát với nàng, không thể để nàng vui cưỡi ngồi trên cổ chạy khắp nơi nữa rồi, nàng cảm thấy có chút khổ sở.
Nhưng cũng chỉ là có chút xíu mà thôi.
Liễu Văn Nhân ngâm nga, ngồi xổm trong hoa viên, nhìn bồn hoa đầy hoa khô cỏ dại, duỗi tay nhổ hết toàn bộ.
Hoa khô cỏ dại, không có ý nghĩa tồn tại.
Đúng lúc này, một hòn đá nhỏ “bịch” một cái nện trúng sau lưng nàng.
Liễu Văn Nhân “xuýt” một tiếng, nàng quay đầu, bình tĩnh nhìn người ném đá nàng.
Đó là hài tử nhà nhị thúc tam thúc, có nam có nữ, có lớn có bé, bọn họ đều nhìn nàng không có ý tốt.
Liễu Văn Nhân yên lặng đứng dậy, quay đầu lại nhìn bọn họ.
“Có việc gì?” Nàng hỏi.
Đám hài tử này, nữ hài tử lớn tuổi nhất tiến lên một bước, nhìn nàng cười: “Liễu tam, phụ thân ngươi đã chết, về sau Liễu gia chính là nhà của ta.”
Liễu Văn Nhân bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen chớp cũng không chớp, tựa hồ cũng không có cảm xúc bi thương.
Nữ hài kia bị vẻ mặt lạnh nhạt của nàng chọc giận, đá trong tay lại ném tới người nàng: “Ngươi không bao giờ còn là cô nương quý báu nhất ở Liễu gia nữa.”
Nàng ta kêu như vậy, đám hài tử đi theo nàng ta cũng kích động lên, ném đá liên tục lên người nàng.
Bịch, bịch, bịch.
Hòn đá nhỏ nện trên người, Liễu Văn Nhân cảm thấy rất đau, nhưng nàng lại rất bình tĩnh, nàng không biết mấy huynh đệ tỷ muội này vì sao lại kích động như thế, nàng cứ đứng tại chỗ như vậy, mặc cho đối phương khi dễ.
Đúng lúc này, nữ hài đối diện nhặt một cục đá lớn bằng nắm tay dưới đất lên.
Hai mắt nàng đỏ bừng, trên mặt tràn đầy hưng phấn, cảm xúc đắc ý quái đản, biểu lộ rõ ràng trong mắt.
“Sao ngươi không khóc?” Nữ hài tử nói.
Liễu Văn Nhân mấp máy môi, nàng nên khóc sao? Nàng cũng không biết. (nhamy111: biến thái từ nhỏ hả chời)
Thái độ của nàng lại lần nữa chọc giận nữ hài tử, nàng không quan tâm ném cục đá kia ra, cục đá to như nắm tay người lớn bay thẳng đến trước mặt Liễu Văn Nhân.
Liễu Văn Nhân theo bản năng lui về sau nửa bước, đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước người nàng.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, thân ảnh xám trắng đột nhiên xuất hiện, đánh bay cục đá có khả năng sẽ lấy mạng người kia.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên: “Gia giáo tại Liễu gia chính là như thế à? Tùy ý khi dễ cô nhi quả phụ cùng tộc?”
Do một câu nói này, ma ma cùng bọn nha hoàn yên lặng canh giữ một bên lập tức tiến lên, mỗi người ôm một đứa, ôm toàn bộ những tiểu tổ tông đó rời đi.
Liễu Văn Nhân ngơ ngác nhìn thân ảnh trước mặt, cho đến khi đối phương khom lưng nhìn nàng, nàng mới phát hiện thì ra là cửu cửu luôn luôn trầm mặc ít nói của nàng.
Nhìn ánh mắt quan tâm của đối phương, Liễu Văn Nhân theo bản năng đè đè mu bàn tay bị đau.
Chúc Phượng Nghi nhìn cháu ngoại gái vô tri mờ mịt, hắn thở dài trong lòng, khổ sở vì đối phương bơ vơ không nơi nương tựa.
“Nhân Nhi đừng sợ,” Chúc Phượng Nghi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, “Phụ thân Nhân Nhi không còn nữa, vẫn còn cữu cữu, về sau con xem ta thành phụ thân, ta nhất định sẽ không để người khác khi dễ con và tỷ tỷ.”
Liễu Văn Nhân nhìn góc nghiêng gương mặt anh tuấn của hắn, trái tim lạnh nhạt rốt cuộc có một chút độ ấm.
Nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân?”
Chúc Phượng Nghi nhoẻn miệng cười, hắn quay người đi, để Liễu Văn Nhân ghé vào trên lưng hắn, sau đó liền nhẹ nhàng cõng cháu ngoại gái lên.
“Đúng vậy, cữu cữu cũng có thể làm phụ thân, về sau sẽ không còn ai tiếp tục khi dễ con nữa.”
Liễu Văn Nhân ghé vào tấm lưng to rộng của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật ấm áp, thật an tâm.
“Vĩnh viễn sao?”
Chúc Phượng Nghi nghe thấy vấn đề này, cảm thấy có chút buồn cười, hài tử ba tuổi biết cái gì là vĩnh viễn?
“Vĩnh viễn, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với các người.” Dù vậy, hắn cũng đưa ra hứa hẹn.
Gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Liễu Văn Nhân, rốt cuộc lại nở nụ cười.
Vĩnh viễn a.
Chúc Phượng Nghi cảm nhận được cháu ngoại gái thả lỏng, hắn nghĩ nghĩ, học giọng điệu thê tử dỗ dành nhi tử, nhẹ giọng ngâm nga.
Trăng sáng sáng, gió mơn man, lá cây che đầy song cửa sổ.
Dế kêu tranh tranh, như tiếng đàn cầm.
Tiếng đàn réo rắt, lời hát êm tai, nôi đong đưa nhẹ.
Bảo bối của mẹ, nhắm mắt lại, ngủ đi con, ngủ trong giấc mộng đẹp. ②