Âu Dương Phong Ngạn khẽ mỉm cười. Còn đám người Thích Sát và Mặc Nhiên liền cúi đầu né tránh. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thoáng cái nhảy lên mái nhà. Những thân ảnh cũng lần lượt di chuyển. Vu Lan, lành ít dữ nhiều.
Trên đường di chuyển, liên tục xảy ra tranh chấp. Mặc Nhiên là người duy nhất trong đám người không có năng lực phản kháng, bởi vậy một mình A Tâm là không đủ, Mặc Hàn phải liên tục kề sát hai người. Nhưng giao chiến một hồi, sức người cũng có hạn, Mặc Hàn cùng A Tâm bị thương không ít lần vì cứ phải liên tục để mắt tới Mặc Nhiên.
– Ca ca!!!!!!
Mặc Nhiên hét lên ngay sau khi nhìn thấy hắc y nhân đứng phía sau Mặc Hàn. A Tâm trở tay không kịp, đoản đao lao đến sợ rằng không cứu nổi Mặc Hàn. Chợt một cánh tay nắm lấy cổ áo Mặc Hàn kéo sang bên cạnh đồng thời một đạo ánh sáng sắc lẹm vụt qua,chẻ hắc y nhân làm đôi. Ngũ Thiên Kiều vẩy nhẹ lưỡi kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn về đằng trước, tay nàng đưa xuống dưới, miệng khẽ hé mở:
– Đứng dậy, giết chúng đi.
Mặc Hàn nhìn nàng trong thoáng chốc rồi cũng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp ấy mà đứng lên. Trong một khoảnh khắc, y có cảm giác như cơ thể được chữa lành toàn bộ vậy. Những vết thương dần lành lại một cách thần kì trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
– Mặc Nhiên, ngươi qua đây, chỉ cần nhìn ta.
Ngũ Thiên Kiều đưa kiếm về đằng trước. cánh tay nàng song song với bả vai, vẩy nhẹ một đường tiếp theo. Những hắc y nhân đứng trên đường kiếm thẳng đó ngay lập tức nhận sát thương,ít thì đứt một vài chi, nhiều thì thiệt mạng không kịp để lại di ngôn. Vệt kiếm kéo dài đến trước chân A Tâm cùng Mặc Nhiên thì dừng lại. Đám hắc y nhân bắt đầu hoảng sợ mà dạt sang hai bên. Mặc Nhiên như một đứa trẻ vậy, sợ hãi chạy thẳng về phía Ngũ Thiên Kiều mà ôm chầm lấy eo của nàng. Với cái chiều cao khiêm tốn cùng dáng người nhỏ bé của một cô nhóc mới 13 tuổi, Ngũ Thiên Kiều dễ dàng bồng nha đầu lên, để nha đầu thỏa thích xả hết cảm xúc tiêu cực lên vai.
– A Minh.
Lời nàng vừa dứt, cánh rừng ngay lập tức rung chuyển. Mặt đất không ngừng truyền đến những tiếng động ầm ĩ. Những rặng cây bủa quanh họ đều nghiêng ngả qua lại như thể bị một thứ khổng lồ nào đó tách ngang vậy.
Bóng đen đổ trên đầu, một con hung thú miệng ngoặm mấy cái xác xuất hiện. Ánh mắt hung thú ánh xanh y hệt như Ngũ Thiên Kiều vậy, tràn đầy chết chóc. Trên đầu hung thú còn có thêm ba tiểu quỷ đang đứng nhìn kế thừa sát khí nồng nặc như của mẹ nó.
– Giết.