Có cậu nhóc thấy cậu đứng đó không nhịn được châm biếm: “Mày đang chờ Nhiễm Nhiễm à? Tao nói cho mày biết, hôm nay là sinh nhật Nhiễm Nhiễm đó, bọn tao đều tới tham gia sinh nhật của cậu ấy. Tên nhặt rác như mày còn không xứng.”
Hóa ra hôm nay sinh nhật của cô, cho nên cô mới không đi học.
Cậu nhóc cúi thấp đầu.
Lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi mà thôi sao có thể che dấu được tâm tư của bản thân mình, nhưng mà như vậy lại làm cho mấy bạn nam trong lớp sudoku càng đắc ý hơn.
“Cũng không biết vì sao Nhiễm Nhiễm vẫn chơi với nó.”
“Nhìn nó đáng thương.”
“Nhưng Nhiễm Nhiễm cũng không mời nó tham gia tiệc sinh nhật, từ đầu cậu ấy đã không thèm để ý tới đứa bạn như nó rồi.”
Tiếng cười nhạo ríu rít kia như nện vào lòng Nguyên Cảnh.
Hôm sau lúc đi theo bà ngoại dọn dẹp, dù làm gì cậu cũng không chịu tới cung thiếu nhi. Ngay cả bà ngoại cũng nhìn ra cậu đang kháng cự, khẽ hỏi: “Cãi nhau với Nhiễm Nhiễm à?”
Cậu nhóc mímmôi không nói câu gì.
Chờ sau khi quét dọn vệ sinh xong cậu ngồi xuống ven đường bắt đầu đọc sách, thành tích của cậu vẫn luôn đứng đầu. Bởi vì thành tích của cậu tốt cho nên trường học vẫn luôn miễn giảm học phí cho cậu.
Chỉ là ông ngoại bà ngoại vẫn phải kiếm tiền nuôi cậu, rồi còn cho mẹ chữa bệnh nữa.
Những năm gần đây, Nguyên Sênh lúc tốt lúc xấu.
Lúc bình thường bà sẽ ôm Nguyên Cảnh, hát ru cậu ngủ. Nhưng lúc bệnh, bà sẽ đánh người, đánh kiểu lục thân bất nhận*.
*Lục thân bất nhận: mất hết tính người, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
Lúc cậu đang đọc sách đột nhiên có một đôi tay nhỏ nhắn bịt mắt cậu lại, sau đó cố tình thay đổi giọng nói hỏi: “Đoán xem tớ là ai.”
Trái tim cậu nhóc dường như sống lại, ngay cả cuốn sách đang cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
Nhưng cậu cũng không nói lời nào vẫn mím chặt môi như cũ.
Tính tình cậu luôn luôn cố chấp, cho dù trong lòng vui vẻ tới đâu cũng không dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Bởi vì cậu biết những gì bản thân cậu cần thì người khác càng muốn phá hoại.
Khi còn bé cậu vô cùng thích đồ chơi bóng cao su, đó là lúc Nguyên Sênh bình thường đã dẫn cậu đi mua.
Nhưng những đứa trẻ ở đó thấy cậu lúc nào cũng ôm bóng cao su nên đã phá hư bóng cao su rồi.
Khi đó cậu hiểu ra chuyện bản thân mình càng thích thì càng phải giấu trong lòng. Bởi vì chỉ có như vậy mới không ai phát hiện và không có ai phá hoại.
Như vậy cậu mới có thể luôn luôn thích được.
Thấy cậu không nói gì cô gái nhỏ đứng sau cũng tức giận, cô dẩu môi rồi lại hỏi một câu: “Nếu cậu đoán không ra thì tớ đi đó.”
Cô gái nhỏ cũng có tính tình tiểu công chúa.
Giọng cô mềm mềm nhõng nhẽo những vẫn mang theo chút tính nết.
Rốt cục Nguyên Cảnh cũng mở miệng, cậu nói: “Nhiễm Nhiễm.”
“Đúng rồi, là tớ.” Cô gái nhỏ thả tay ra đi lại ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đôi mắt to tròn cười nhẹ nhìn cậu.
Đột nhiên Nguyên Cảnh nghĩ đến những lời hôm qua những đứa trẻ kia nói, sinh nhật cô nhưng cô không mời cậu.
Có phải cô cũng ghét bỏ cậu như những người khác…
“Cậu chờ một chút…” Cô gái nhỏ nói sau đó cẩn thận lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ. Mãi đến khi cô mở hộp ra thì mới lộ ra một cái bánh ngọt đẹp đẽ bên trong.
Cô gái nhỏ nói: “Tiểu Cảnh, hôm qua sinh nhật tớ đó, cậu xem tớ mang bánh ngọt cho cậu nè.”
Sau đó cô có chút không hài lòng, nói: “Lúc trước tớ có nói với mẹ muốn mời cậu tham gia sinh nhật tớ. Nhưng mà mẹ nói năm nay đã mời hết rồi nên không thể thêm người được nữa. Tiểu Cảnh, cậu đừng giận tớ, sang năm nhất định tớ sẽ mời cậu tham gia tiệc sinh nhật tớ, có được không?”
Hóa ra cô cũng muốn mời cậu tới tiệc sinh nhật.
Trong lòng cậu nhóc bỗng nhiên vui mừng muốn nở hoa, ngay cả chính cậu cũng không biết rằng những đóa hoa nay vẫn luôn nở rộ chưa từng héo đi.”
Cô gái nhỏ nâng hai tay lên trước mặt cậu, nói: “Tiểu Cảnh, cậu mau nếm thử xem bánh ngọt này ăn có ngon không.”
Đây là bánh ngọt mà cô đặc biệt kêu dì giúp việc trong nhà giữ lại, cô muốn để cho Tiểu Cảnh nếm thử bánh ngọt của cô.
Cậu nhóc nhận lấy bánh ngọt, dùng muỗng nhỏ xúc một miếng đưa lên miệng. Tất nhiên đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu được ăn bánh ngọt, trước giờ cậu chưa từng biết trên đời này lại có món ăn ngọt mềm như vậy.
“Ăn ngon không?” Kỷ Nhiễm nhìn cậu chằm chằm.
Như sợ từ trong miệng cậu sẽ nói ra từ không vậy.
Mãi đến khi Nguyên Cảnh gật đầu cô mới nở nụ cười, một giây sau Nguyên Cảnh cầm cái thìa trong tay xúc một miếng bánh ngọt khác khẽ đưa tới bên miệng cô.
“Nhiễm Nhiễm, cậu cũng ăn đi.”
Lúc này cậu nhóc và cô nhóc vẫn chưa biết sự khác biệt nam nữ nên Kỷ Nhiễm cũng ăn một miếng bánh ngọt.
Chờ tới khi hai người cậu một miếng tớ một miếng ăn hết bánh ngọt, đột nhiên Kỷ Nhiễm nói: “Tiểu Cảnh, sinh nhật cậu ngày mấy?”
Đây giống như là chỗ đau của Nguyên Cảnh.
Cậu có sinh nhật nhưng không có ai chúc mừng sinh nhật cậu, giống như tất cả mọi người đã quên mất ngày sinh nhật cậu.
Thật ra sinh nhật của cậu và Kỷ Nhiễm rất gần, còn chưa đến một tháng nữa.
Kỷ Nhiễm thấy cậu không nói gì vì thế nghiêng đầu lại gần nhìn cậu: “Tiểu Cảnh, sao cậu không nói gì thế?”
Nguyên Cảnh nói nhỏ ra ngày sinh nhật của mình, đây cũng là lần đầu tiên cậu nói cho người khác biết ngày sinh nhật mình bởi vì đây cũng là lần đầu tiên có người hỏi tới.
Kỷ Nhiễm suy nghĩ, nói: “Vậy không phải sắp đến à?”
“Tớ sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
Qùa sinh nhật…
Đột nhiên Nguyên cảnh nhớ ra cậu quên mất một việc quan trọng nhất, cậu không chuẩn bị quà sinh nhật cho Kỷ Nhiễm.
Nên hôm đó khi về nhà, Nguyên Cảnh lấy lọ tiền tiết kiệm ra. Đây là cái bình cậu để dành lâu thật lâu, vốn dĩ cậu muốn chờ đến khi mẹ hết bệnh thì cậu với mẹ sẽ cùng tới công viên trò chơi.
Nhưng mà bây giờ cậu muốn mua một món quà cho Kỷ Nhiễm.
Chủ nhật tiếp theo, Nguyên Cảnh đến cửa cung thiếu nhi từ sớm, thỉnh thoảng cậu lại ngó vào bên trong, trong tay cầm theo một cái túi nhỏ tinh xảo.
Rốt cục cũng tới lúc tan học, cô gái nhỏ mặc áo khoác bành tô đỏ toàn thân, nhảy lên nhảy xuống chạy ra từ bên trong.
Nhưng lúc cô đi ra ngoài, thì đột nhiên dừng bước chân lại hai tay để ra sau như đang giấu thứ gì đó.
“Tiểu Cảnh.” Cô đi tới trước mặt Nguyên Cảnh, cười nói: “Cậu nhắm mắt lại trước đi.”
Cậu nhóc nghe lời nhắm mắt lại, đến khi cậu nghe được cô gái nhỏ đứng đối diện kêu lên: “Được rồi, bây giờ cậu mở mắt ra.”
Lúc cậu mở mắt ra thấy Kỷ Nhiễm ôm một bình thủy tinh, loại vô cùng lớn vô cùng cao đó, bên trong đựng kẹo Đại Bạch Thỏ.
Kỷ Nhiễm nhìn nét mắt đang ngớ ra của cậu, vô cùng đắc ý với kiệt tác của mình, cô nói: “Lúc tớ còn nhỏ nếu làm tốt thì mẹ tớ mới khen thưởng cho tớ một cục kẹo sữa.”
“Tiểu Cảnh tốt như vậy nên tớ muốn tặng cho cậu một bình kẹo sữa lớn.”
Nét mặt cô gái nhỏ đơn thuần lại chân thành tha thiết, cô biết Tiểu Cảnh rất tốt, mặc dù mọi người nói Tiểu Cảnh là tên nhặt rác nhưng mà cô biết vì bà ngoại nên cậu mới làm việc này.
Cô biết, cô biết Tiểu Cảnh là cậu bé tốt nhất trên đời này.
Rốt cục Nguyên Cảnh cũng có dũng khí đưa cái túi đang cầm ra: “Qùa sinh nhật tớ tặng cho Nhiễm Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm không ngờ mình cũng có quà, lúc cô mở cái hộp bên trong ra nhìn thấy quả cầu thủy tinh liền vui vẻ tới mức kêu lên.
Trong quả cầu thủy tinh có một con unicorn màu trắng hồng, đỉnh đầu có một cái sừng màu bạc.
Cô cầm thật cẩn thận, vui vẻ nói: “Đây là quà sinh nhật tớ thích nhất năm nay đó.”
Bởi vì đây là quà do Tiểu Cảnh tặng.
*
Ngay cả Thẩm Chấp cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao gần đây lúc nào cũng nhớ đến chuyện trước kia. Có lẽ bởi vì cô xuất hiện lần thứ hai trong sinh mệnh của cậu, vốn tưởng rằng cuộc sống ảm đạm nhưng bỗng nhiên lại có sắc màu.
Cho dù Kỷ Nhiễm không cờn nhớ tới cậu bé Nguyên Cảnh kia nữa.
Nhưng có quan hệ gì đâu, chỉ cần cậu nhớ rõ là được, cậu vẫn thích cô là được.
Kỷ Nhiễm cảm nhận được Thẩm Chấp đang nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu. Ai ngờ cậu lại nhìn cô rồi hếch cằm qua bánh ngọt, hỏi: “Sao không ăn?”
Kỷ Nhiễm nghe cậu hỏi như vậy liền ngoan ngoãn cầm thìa ăn một miếng.
Trong lúc họ đang nói chuyện đột nhiên có vài người đi vào, người đi đầu là một đàn ông tuổi cũng không lớn nhưng bộ dáng thì hung hăng tàn ác.
Đối phương nhìn quanh nhà hàng một vòng, thấy Thẩm Chấp.
Gã ta đi qua, bởi vì phía sau có vài người đi theo cho nên vừa đi qua đây thì bên này đã chú ý tới.
“Thẩm Chấp, mẹ mày, mày muốn gì hả?” Gã ta đứng lại chỉ vào mặt Thẩm Chấp mắng.
Nhưng Thẩm Chấp cũng chưa nói gì, Hạ Giang Minh đã bắt đầu khó chịu, trực tiếp mắng: “Mày là ai? Lại điên khùng ở đây.”
“Thẩm Chấp, mày muốn trả thù cô tao nên ra tay với người nhà tao à, nếu A Bằng có chuyện gì tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Gã ta rất tức giận lúc nói chuyện đều lớn tiếng.
A Bằng?
Đột nhiên Thẩm Chấp hiểu lý do vì sao Trình Cối gọi điện thoại cho cậu, hóa ra Đường Chấn Bằng có quan hệ thân thích với nhà họ Trình, chỉ là không biết quan hệ thân thích gần thế nào thôi.
Nhưng có thể để cho Trình Thâm tới đây phỏng chừng quan hệ rất gần.
Thẩm Chấp cảm thấy rất có ý tứ, một tên biến thái như vậy lại có rất nhiều người bênh vực anh ta như bênh vực kẻ yếu.
Thẩm Chấp liếc mắt nhìn một cái, lạnh nhạt nói: “Trình Thâm, mày có biết tên Đường Chấn Bằng là tên bỏ đi không?”
Cậu ngồi dựa vào ghế, cánh tay để lên lưng ghế, bộ dáng vẫn lười biếng xa cách như cũ, hoàn toàn không để người kia vào mắt.
Tất nhiên, cậu cũng không đặt Trình Thâm vào mắt.
Lúc cậu về nhà họ Thẩm Trình Thâm luôn ỷ vào thân phận cháu ruột Trình Cối để bắt nạt cậu. Chẳng qua trước giờ Thẩm Chấp cũng ngang ngược, Trình Thâm bắt nạt cậu cậu sẽ đánh Trình Thâm một trận.
Đánh đến khi gã ta không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Hình như khoảng cách từ lần trước đánh Trình Thâm cũng không phải chuyện lâu rồi.
Trình Thâm không ngờ lúc này mà cậu còn mắng Đường Chấn Bằng, Đường Chấn Bằng có quan hệ thân thích rất gần với gã ta bởi vì đây là con nhà cậu ruột Trình Thâm.
Theo lý thuyết thì Thẩm Chấp và Trinh Thâm là anh em họ, chẳng qua hoàn toàn không có quan hệ máu mủ.
Huống hồ đừng nói tới Trình Cối, cả nhà họ Trình đều coi Thẩm Chấp là cái đinh trong mắt, dù sao đây cũng là đứa con mà người phụ nữ bên ngoài sinh.
Trình Thâm căm tức: “Mày đừng tưởng mày có thể tránh thoát được, ở trường mày dám bắt nạt A Bằng, bây giờ còn đánh nó nhập viện…”
Gã ta còn chưa nói xong thì đột nhiên Thẩm Chấp lại đứng lên. Dáng người cậu cao nên lúc cậu đứng lên còn cao hơn Trình Thâm ước chừng nữa cái đầu.
Giọng Thẩm Chấp lạnh lùng: “Trình Thâm, bao lâu rồi mày không bị đánh?”
Nhắc tới chuyện này trong lòng Trình Thâm liền buồn bực. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay gã ta dẫn theo không ít người, gã ta không tin kéo một đám này đánh nhau mà bên gã còn có thể thua được.
Vì thế Trình Thâm không chút đắn đo nói: “Mày ngông cuồng gì, mẹ nó không phải một … riêng.”
Chữ “con”* còn chưa nói ra khỏi miệng thì đột nhiên cô gái nhỏ vẫn ngồi im lặng bên cạnh đứng lên.
*Mai giải thích chỗ này một chút: Trong tiếng Trung từ “私生子” có nghĩa hán việt là “tư sinh tử” thuần việt là “con riêng”, thứ tự từ ngữ bị đảo lộn nên từ tử/con mới nằm sau từ tư sinh/riêng.
Cơ hồ trong nháy mắt Kỷ Nhiễm nâng cái khay nhỏ trước mặt cô lên đập lên mặt Trình Thâm.
Trong dĩa là bánh ngọt, đúng lúc che hết mặt gã ta, Trình Thâm đang mở miệng nên bơ dính vào miệng gã ta.
Mùi vị ngọt ngấy lan tràn trong miệng.
Sự căm tức và mất mặt cũng bạo phát vào giờ phút này.
Nhưng gã ta không ngờ đối phương cũng không tính bỏ qua như vậy.
Kỷ Nhiễm đứng bên cạnh Thẩm Chấp, cô còn ghét bỏ không đủ liền tiến lên một bước che chở trước người cậu. Cô biết đối phương muốn nói gì nhưng mà đột nhiên cô không muốn nghe.
Chỉ là đột nhiên cô muốn che chở cậu.
Cho dù con riêng thì sao, sinh ra cũng không phải chuyện cậu có thể lựa chọn, đây không phải lỗi của cậu.
Cho nên cô mở miệng không do dự chút nào—-
“Mặc kệ cậu ấy là ai thì cũng không ngăn được miệng thối của mày.”
Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu hu nữ nhân, có nhớ lúc trước cô cũng che chở Tiểu Cảnh như vậy không?
Cậu ấy chính là Tiểu Cảnh, cô hãy quay đầu nhìn một lần, nhìn một lần thôi!!!