Bụi tan đi, một cái hố thật sâu xuất hiện, Ma Long Tử nằm ở tận đáy, dường như xương cốt bị gẫy đoạn hết cả, không thể nhúc nhích nổi.
Ma Long Tử chẳng còn cái vẻ ngạo nghễ của cường giả khi trước, bộ dáng hiện tại thê thảm khó coi như con chó chết.
Đám ác bá đằng xa hoảng sợ ra mặt, bất giác run lẩy bẩy. Kết quả này chẳng ai ngờ nổi, Ma Long Tử sát khí xung thiên lại là kẻ bại cuối cùng.
Và bại bởi một tên tân sinh Bắc Thương linh viện!
Mục Trần đảo mắt nhìn về phía họ, khiến cả đám sởn tóc gáy. Họ cũng nhận thấy trạng thái của hắn bây giờ rất kém, nhưng chẳng hiểu sao sợ hãi trong lòng khiến họ không dám xông lên tiếp chiến Mục Trần.
Mục Trần quay sang phất tay vẫy đám người Tô Huyên. Mọi người lập tức bay ra, xông lên Tây Hoang đài, chặt đứt xích sắt phá cũi cứu ra tam tướng đang bị nhốt.
Đám ác bá chẳng ai dám tiến lên ngăn cản, cục diện nghịch chuyển, bọn họ hoàn toàn ở thế hạ phong, chẳng ai đủ sức lật lại thế cờ.
Mục Trần thấy tam tướng đã được cứu thoát, thở phào nhẹ nhõm, rồi sát khí lại tràn ngập, hắn nhìn xuống Ma Long Tử. Tên kia đã trọng thương, nhưng nhổ cỏ phải tận gốc, đối thủ như thế không thể giữ lại được!
Mục Trần chỉ ngón tay ra, một tia hắc viêm bùng lên, nhanh như chớp chỉ thẳng vào đầu Ma Long Tử.
Hắn phải chết!
Đám đông thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Mục Trần cũng kinh ngạc ra mặt. Xem ra tân sinh Bắc Thương linh viện chẳng phải kẻ thiện lành gì, không hề lưu tình.
Ma Long Tử yếu ớt nhìn tia linh lực bắn xuống. Nếu là lúc còn mạnh mẽ, chừng đó chẳng đáng để hắn phải liếc nhìn, nhưng lúc này toàn thân xương cốt gãy đoạn, trọng thương nặng nề, trúng đòn ắt phải chết!
Ma Long Tử cố giãy giụa, nhưng cũng không thể nhúc nhích, nhất thời chỉ có thể hiện giờ nhìn tia linh lực bắn xuống, cảm giác tử vong ập tới.
Tia linh lực xuyên phá không trung, nhưng khi chui vào hố sâu, sắp bắn chết Ma Long Tử thì đột ngột không gian trong hố biến dạng, hình thành một cái lồng bảo vệ lấy hắn.
“Bùm!”
Tia linh lực bắn vào hộ tráo, chẳng khiến nó lay động chút nào, hoàn toàn biến mất.
Mục Trần biến sắc, lớn tiếng quát:
– Ai?
Lạc Li, Lý Huyền Thông cũng trừng mắt cảnh giác. Kẻ địch có thể tùy ý khiến không gian biến dạng, tuyệt đối không phải đối thủ mà họ có thể ngạnh đấu.
– Ha ha, Bắc Thương linh viện cũng có một cái chồi con không tồi nhỉ….
Một tiếng cười thản nhiên cất lên, không vang vọng, nhưng lại khiến cả thành thị lặng như tờ.
Gã áo xanh kia thần sắc cũng biến ảo, lướt lên không trung, nghiêm mặt nhìn về chỗ không gian biến dạng chỗ. Bên đó, có một bóng người xuất hiện, như chất lỏng đang dần ngưng tụ lại.
Người kia thân hắc bào, bộ dáng trung niên, nhưng tóc trắng, đôi mắt lại như cái hố đen, thâm thúy vô song. Hai tay bối sau lưng gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, thản nhiên nhìn Mục Trần.
– Hắc Long Chí Tôn?
Lý Huyền Thông nhìn rõ kẻ kia, nhất thời biến sắc, hoảng sợ thất thanh.
Mục Trần chấn động. Hắc Long Chí Tôn? Long Ma Cung đang muốn làm gì đây? Cả Chí Tôn cũng đã xuất hiện?
Tây Hoang thành chợt xôn xao, kinh nghi nhìn người vừa đến. Quanh thân hắn ta không có dao động linh lực gì, nhưng lại mơ hồ có một luồng uy áp đáng sợ khiến mọi người chẳng ai dám ho một tiếng.
Chí Tôn, người có đủ năng lực lật tay khiến cho cả thành thị và thậm chí cả vùng đất này bị hủy diệt ngay lập tức!
Siêu cấp cường giả hàng đầu Bắc Thương đại lục!
– Từ ngươi, ta cảm nhận được hương vị của một lão bằng hữu….
Hắc Long Chí Tôn cười cười, từ khi xuất hiện chẳng hề ngó ngàng lấy Ma Long Tử một chút, chỉ nhìn chằm chặp vào Mục Trần, thần sắc khá ôn hòa. Nhưng cái vẻ của hắn lại càng khiến người ta lạnh tim.
Mục Trần sắc mặt âm trầm. Đối diện Chí Tôn, căn bản là không có cách nào trốn thoát.
– Ha ha, xem ra thứ ở nơi Bạch Long Chí Tôn, Đại Tu Di Ma Trụ lọt vào tay ngươi.
Hắc Long Chí Tôn ra vẻ thở dài, rồi xòe tay, ngữ điệu hiền lành:
– Vật đó vốn thuộc về Long Ma Cung chúng ta, ngươi trả nó lại thì ta sẽ cho các ngươi bình an rời đi.
Mục Trần trừng mắt. Không ngờ chưa sử dụng đến bản thể Đại Tu Di Ma Trụ, vậy mà cũng đã bị Hắc Long Chí Tôn phát hiện.
– Nằm mơ!
Mục Trần cắn răng. Đối phương là cường giả Chí Tôn, nhưng muốn hắn ngoan ngoãn giao nộp Đại Tu Di Ma Trụ, chuyện dễ như vậy sao?
– Ra tay với tiểu bối thì cũng không xứng với địa vị của ta, nhưng vì thu hồi chí bảo của Long Ma Cung chúng ta, hẳn là người ta cũng hiểu cho….
Hắc Long Chí Tôn cười xòa, tay nắm lại, đột ngột không gian quanh thân Mục Trần như bị cô đọng, hắn hoàn toàn không cách nào cục cựa.
Mục Trần sợ hãi. Đây là sức mạnh Chí Tôn ư? Chênh lệch này làm sao có thể san lấp bằng thủ đoạn được đây. Thật không cách nào đối kháng lại được!
Hắc Long Chí Tôn chỉ tay ra, Mục Trần liền cảm thấy Đại Tu Di Ma Trụ trong khí hải hơi chấn động, dường như nó muốn rời khỏi cơ thể hắn. Thế nhưng đóa hoa Mandala kỳ bí toát ra tử quang bí ẩn, hoàn toàn phong tỏa.
– Hử?
Hắc Long Chí Tôn kinh ngạc ra mặt, liếc nhìn Mục Trần:
– Thì ra trong cơ thể ngươi cũng có bảo bối, khó trách đủ sức chịu đựng nổi hung sát lực của Đại Tu Di Ma Trụ. Thế nhưng chí bảo của Long Ma Cung, ta nhất định phải thu hồi!
Vừa dứt lời, bàn tay hắn như có thêm những làn sóng đen ùn ùn lan tỏa, như cộng hưởng với Đại Tu Di Ma Trụ trong cơ thể Mục Trần, ý đồ lấy nó ra, khiến cho chấn động càng lúc càng dữ dội.
Mục Trần mặt mày tái mét, hắn cảm thấy bản thân mình sắp không thể trấn áp được Đại Tu Di Ma Trụ trong người nữa.
– Giao ra đây nào!
Hắc Long Chí Tôn mỉm cười, tay nắm chặt, Đại Tu Di Ma Trụ nhất thời run rẩy dữ dội, chỉ tiếc rằng khi nó sắp phá được phong ấn kia, thì không gian đằng trước Mục Trần biến dạng kịch liệt, rồi một thân hình hùng vĩ từ hư không xuất hiện, đặt tay lên vai hắn. Một sức mạnh như biển tràn bờ chạy khắp người, trấn áp hoàn toàn chấn động trong cơ thể.
Lão vung tay, chấn vỡ không gian ngưng đọng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Hắc Long Chí Tôn.
– Hắc Long Chí Tôn, ngươi hủy giao ước?
Thanh âm bình thản nhưng lại mang đến uy áp khủng bố, linh khí thiên địa như hoàn toàn ngừng lưu động.
Tất cả mọi người kinh hoảng, lại thêm một sức mạnh đáng sợ?
Hắc Long Chí Tôn nhướng mày nhìn lão nhân vừa đến, ánh mắt lạnh băng.
– Ha ha, không ngờ Thái Thương viện trưởng lại tự mình hiện thân…. đúng là bất ngờ đó!