Thanh âm run rẩy cũng mang theo sự tức giận:
“Được! Quả là đứa con gái ngoan mà ta khổ công dạy dỗ. Con muốn đi cứu chúng nó chứ gì? Được! Ta để xem một mình con thì làm nên trò trống gì.”
Cố gắng gạt hết mọi thứ sang một bên, Vu Mẫn khép mắt nhịn, nuốt xuống khối căm tức đang mắc ngang cổ họng, chỉ nói mà không nhìn:
“Thả nó ra.”
Vệ sĩ ngay lập tức theo lệnh.
Khương Ngọc được thả tự do liền đứng bật dậy, nhìn Vu Mẫn, lạnh giọng nói:
“Mẹ! Người hãy chuẩn bị tinh thần để gánh chịu cơn thịnh nộ của Khương Tình đi. Người đừng nghĩ Khương Tình trở về sẽ để yên cho người.”
Nét mặt điềm tĩnh lãnh cảm của Khương Ngọc lúc này đã khiến Vu Mẫn khiếp đảm.
Vu Mẫn đứng bật dậy, ngón tay đưa lên chỉ về phía cửa lớn:
“Cút! Cút khỏi mắt ta ngay lập tức!”
Ngữ khí đã uất ức lẫn phẫn nộ đến cùng cực.
Mười ngón tay Khương Ngọc vô thức siết chặt, đôi lông mày thoáng cau lại.
Cánh môi mập mờ khẽ nói:
“Được! Người bảo trọng.”
Xoảng!!!
Toàn bộ ấm tách bằng sành trên chiếc bàn bị Vu Mẫn dùng lực hất đổ, để lại một đống đổ nát lộn xộn.
_______
Quán bar X.
Hạ Nhi siết chặt khoảng áo trước ngực, mâu thuẫn thay nhau dằn xé lên nơi tim.
Cô nhìn Dung Lạc, gằn giọng:
“Lương Hạ và Bối Lạc đâu?”
Dung Lạc bật cười, ngón tay để trên thành ly rượu khẽ nhịp theo giai điệu, đôi mắt xanh biếc nhắm lại nghiền ngẫm theo từng âm thanh tuyệt đỉnh của ly rượu vang lên.
Cánh môi hơi cong lên vẽ ra nụ cười rất mơ hồ, Dung Lạc cất giọng ra lệnh.
“Đem bọn họ ra.”
Cái khí thế áp đảo một cách khủng khiếp bùng phát khiến đám vệ sĩ phía sau khẽ run lên, ngay lập tức liền có người đem Lương Hạ và Bối Lạc từ bên ngoài vào.
Cả hai người đều đã bất tỉnh.
Thân hình nhỏ bé của Lương Hạ vừa đổ xuống một khoảng tối mờ ảo, Hạ Nhi lập tức lao đến đưa đôi bàn tay đỡ lấy, tròng mắt hệt như nổi lửa, đỏ ngầu hoá giận.
Cô căng mắt nhìn vào vết bầm tím đang lộ ra trên cổ tay của Lương Hạ, trong lòng như vừa bị thổi lên một mồi lửa lớn, nóng bức vô cùng.
Khi nhìn sang Bối Lạc, Hạ Nhi thấy bàn tay Bối Lạc khẽ động, ngay sau đó mi mắt nặng nề rung chuyển, chậm rãi khó khăn mở ra, đôi tròng mắt Bối Lạc tối sầm như thể trở nên vô hồn, tay đưa lên xoa nhẹ thái dương.
Bối Lạc hoang mang hỏi:
“Đây là?”
Hạ Nhi vội vàng nói:
“Bối Lạc, cậu không sao chứ?”
Bối Lạc nhìn sang Hạ Nhi, khẽ nhíu mày:
“Hạ Nhi, sao cậu lại ở đây?”
Đảo mắt một vòng, vừa nhìn thấy Dung Lạc, Bối Lạc đã run lên, giọng cũng đầy hoảng hốt:
“Dung Lạc.”
Dung Lạc một bộ dạng thong dong nhàn nhã uống rượu, không chút để ý.
Hạ Nhi không nhìn Bối Lạc nữa, mắt cơ hồ nheo lại, chỉ khẽ nói:
“Cậu tỉnh lại là tốt rồi. Còn Lương Hạ…”
Bối Lạc vừa thoát khỏi bàng hoàng, lập tức chống người đứng dậy, loạng choạng đi đến bên Lương Hạ ngồi xuống, tay đưa lên vỗ nhẹ lên má Lương Hạ, thấp giọng gọi:
“Lương Hạ! Lương Hạ!”
Khi Lương Hạ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt vẫn còn mờ nhạt, đầu óc cô cũng quay cuồng như chong chóng, hơn nữa còn đau nhức khó chịu.
Hàng mi còn ươn ướt thoáng rung lên, giọt nước mắt đọng lại nơi sợi mi mỏng manh như một viên pha lê thuần khiết đang sắp bị hoá đá.
Lương Hạ vẫn còn mơ hồ, đôi mắt ngấn nước đưa ánh nhìn hoảng loạn đảo khắp một vòng, cố gắng nhìn rõ những người đang gần trước mặt mình.
Khi nhìn thấy Hạ Nhi, Lương Hạ bất lực nức nở lên vài tiếng nhỏ xíu trong cổ họng, nước mắt bắt đầu tuôn ra ướt đẫm.
Lương Hạ cất giọng gọi:
“Hạ Nhi.”
Hạ Nhi trông thấy Lương Hạ khóc đến hai mắt đều sưng đỏ, sắc diện hung tợn hằn rõ lên trên nét mặt lãnh đạm của cô, sự giận dữ trong lòng dường như đang bị đun sôi đến cực độ, khiến cho lồng ngực cũng theo đó mà nhấp nhô không ngừng.
Cô nhìn về phía Dung Lạc, sắc mặt thực sự đang nén giận đến khó coi.
Đôi mắt hổ phách rực lên hai ngọn lửa lớn, chúng cháy bùng như thể đang muốn đem nữ nhân trước mắt thiêu rụi thành tro tàn.
“Cô bắt cóc hai nữ nhân chân yếu tay mềm, còn có thú vui tao nhã hành hạ thân xác người ta nhỉ? Dung Lạc! Cô có biết cô đang làm cái gì không?” Hạ Nhi gằn giọng nói.
Vương Luân đứng bên cạnh khẽ run lên, bản thân hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nộ khí như giông bão đang cuộn lên trong quãng giọng tàn bạo của Hạ Nhi.
Dung Lạc mặt mũi lại không hề biến động, nụ cười tuyệt mỹ bên môi có vẻ như trở nên lạnh nhạt với cảm xúc của chính bản thân, không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Ánh sáng của bóng đèn chùm trên cao hão huyền phủ lấy thân người Dung Lạc, in xuống mặt đất một cái bóng mờ mờ.
Sự phẫn nộ của Hạ Nhi bị cái biểu diện lạnh lùng cùng sự hờ hững kia làm cho tắt lịm.
Vương Luân đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, lập tức bước đến trước cúi đầu cung kính giải thích cho cô:
“Hạ tiểu thư! Cô đã nghĩ oan cho Dung tổng rồi. Những vết tích này là do người của Du Tử Miên để lại. Từ lúc đem Lương tiểu thư và Bối tiểu thư về. Quả thật chúng tôi chưa từng làm điều gì tổn hại đến hai vị tiểu thư này.”
Hạ Nhi nhướng mày.
Cô nhìn Bối Lạc.
Quả thật ngoại trừ thân thể hơi nhếch nhác một chút, nhưng không hề có dấu hiệu bị đánh.
Thế nhưng trong điện thoại, cô rõ ràng nghe thấy tiếng Lương Hạ khóc rất thương tâm vì lo cho Bối Lạc, tại sao bây giờ lại không hề có một chút vết thương nào?
Khác hẳn với Bối Lạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Hạ vẫn còn lưu lại dấu tích từ bọn người của Du Tử Miên gây ra, nơi cổ tay còn hằn lên vết đỏ tấy khi bị trói siết bằng dây thừng.
Ngược lại, cổ tay Bối Lạc lại trắng mịn không chút tì vết.
Hạ Nhi nhíu mày suy tư.
Dung Lạc thong thả ngồi thưởng thức rượu, bàn tay nâng ly rượu khẽ xoay vòng làm thứ chất lỏng màu vàng nhạt bên trong cứ không ngừng lay động, thấp giọng:
“Hạ Nhi! Em sẽ theo tôi chứ?”
Lương Hạ vừa tỉnh lại, nhìn thấy Dung Lạc cũng kinh hoảng mà phát run, lập tức hét lên:
“Hạ Nhi! Đừng.”
Vừa nói, cánh mũi đỏ ửng của Lương Hạ sụt sùi vài lần.
Hạ Nhi khẽ thở dài, bàn tay đưa đến siết lấy tay Lương Hạ như trấn an, lại như vỗ về, cô cất giọng trầm thấp, nghe qua vẫn còn khá mệt mỏi:
“Thả bọn họ ra. Tôi theo cô.”
Lương Hạ lập tức gào lên:
“Không! Không được.”
Hạ Nhi siết nhẹ tay Lương Hạ, lắc đầu.
Dung Lạc chẳng thèm liếc mắt tới Lương Hạ một cái, vẫn bình thản mở miệng:
“Để đảm bảo cho việc em không giở trò giữa đường. Tôi sẽ đem theo một trong hai người bạn của em.”
Dứt lời, Dung Lạc ngẩng cao đầu, đưa tầm mắt liếc nhanh qua Bối Lạc, dừng mắt đối mặt với Hạ Nhi lại bình thản nói nói cười cười như không:
“Em được phép chọn một người.”
Hạ Nhi hít sâu một hơi, dứt khoát đáp ứng:
“Được.”
Ngón tay đưa lên chỉ thẳng vào Bối Lạc, cô nói:
“Đem theo cô ấy. Thả Lương Hạ ra.”
Bối Lạc chậm rãi cúi đầu, không hề phản kháng.
Dung Lạc thấp giọng cười khẽ, thanh âm trong trẻo như tiếng nước bên suối nguồn.
Lương Hạ nghe xong liền phát run lên, cánh môi bị hàm răng cắn nhẹ, hằn lên một dấu tích nho nhỏ, miệng khẽ nói:
“Hạ Nhi… Không được. Cậu không được đi đâu hết! Tớ không cho phép cậu đi. Không được.”
Hạ Nhi không nhìn Lương Hạ, chỉ lặng người khép mắt thở dài, âm thanh ngắn gọn hoà cùng với ngọn gió vừa lướt qua để lại trong không khí sự lạnh lẽo đến thấu xương, dịu giọng:
“Lương Hạ, cậu rời khỏi đây trước. Đừng lo cho tớ.”