“Hả?”
Dã Văn Tường ngây ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
“Bịch!”
Đúng lúc này Đường Khôn không chịu nổi áp lực từ Dương Thanh, trực tiếp quỳ sụp xuống.
“Anh Thanh, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm anh.
Thực ra tôi không phải phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà, cậu của tôi mới phải.
Tôi chỉ mượn chức vụ của cậu để khoe khoang khoác lác thôi!”
Đường Khôn vội vàng cầu xin.
Nghe vậy, Dương Thanh mới hiểu ra, anh ta chẳng phải phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà gì cả.
Dã Văn Tường cũng trợn mắt nổi giận: “Đồ ngu này, sao mày dám giả mạo tao làm xằng làm bậy? Còn xúc phạm chủ tịch Dương Thanh nữa, mày chán sống rồi hả?”
Nói xong, ông ta lao tới đạp lên người Đường Khôn.
Dã Văn Tường đạp rất mạnh, không chút nương tay.
Dương Thanh không nói gì, chỉ thản nhiên chứng kiến hết thảy.
Nếu Dã Văn Tường là người được Lạc Bân bồi dưỡng, chắc chắn ông ta sẽ biết một vài chuyện về anh.
Dã Văn Tường rất thông minh.
Ông ta đánh Đường Khôn không chỉ để bảo vệ anh ta mà còn đang bảo vệ vị trí của chính mình.
Mọi người đều kinh hãi, đây là cậu ruột đấy à? Đạp cháu mình mạnh chân ghê thế.
Từ Giai cũng trợn tròn mắt không dám tin.
Thì ra đây chính là chồng chưa cưới mà cô ta vẫn luôn tự hào khoe khoang với người ngoài.
Bây giờ cậu của Đường Khôn gặp Dương Thanh còn không dám thở mạnh, huống chi là Đường Khôn?
Cô ta biết, có lẽ đời này cô ta không thể sánh được với Tần Y.
Lúc này Dương Thanh đã dẫn Tần Y rời khỏi Thiên Phủ Thành.
Dã Văn Tường có đánh chết Đường Khôn cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Đối với Dương Thanh, Đường Khôn hay Dã Văn Tường đều là hạng tép riu không đáng nhắc tới.
“Anh rể, vừa nãy anh có nhìn thấy không, mặt Từ Giai xám như tro tàn luôn!”
“Lần này hay rồi.
Cả đời này cô ta đừng hòng ngóc đầu lên được.
Cô ta đập vỡ bình gốm sứ Thanh Hoa, cậu của Đường Khôn phải bồi thường hộ.
Có lẽ nửa đời sau của cô ta đều dùng để trả nợ”.
“Anh trai, anh đỉnh thật đấy.
Anh chính là thần tượng của em!”
Sau khi rời khỏi Thiên Phủ Thành, Tần Y hưng phấn ôm tay Dương Thanh nói liến thoắng.
Lúc gọi anh rể, lúc lại gọi anh trai, khiến Dương Thanh cảm thấy bất lực.
Hai người cùng đi ăn cơm trưa xong lại đi dạo xung quanh suốt buổi chiều.
Bốn rưỡi chiều, Dương Thanh đưa Tần Y tới cổng khách sạn Lục Châu.
“Em đi đi, xong việc cứ về nhà trước, đừng đợi anh!”
Dương Thanh dặn dò.
Hội giao lưu Tần Y phải tham gia bắt đầu lúc năm giờ chiều.
Còn hội giao lưu của Dương Thanh bắt đầu lúc tám giờ tối.
Chắc chắn hội giao lưu lần này không đơn giản, có lẽ không kết thúc sớm được.
“Dạ!”
Tần Y hơi thất vọng, vẫn muốn ở riêng với anh thêm một lúc nữa.
“Đợi hôm nào em được nghỉ, muốn đi đâu chơi anh lại đưa em đi!”
Đương nhiên Dương Thanh nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Tần Y, không đành lòng nói.
Quả nhiên nghe anh nói vậy, vẻ ảm đạm trên mặt Tần Y lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói: “Anh rể nói rồi đó nha! Đợi em được nghỉ sẽ tìm anh!”
Dứt lời, cô ta vui vẻ đi vào khách sạn Lục Châu.
Dương Thanh lắc đầu cười, quay xe về hướng tới khách sạn Trung Châu.
Mấy tiếng nữa mới bắt đầu hội giao lưu, anh phải đi gặp một vài người trước đã.
“Mời anh xuất trình giấy mời!”
Dương Thanh vừa bước tới cửa khách sạn đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.
Hội giao lưu hôm nay rất quan trọng, công tác bảo vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
“Cảm ơn anh đã phối hợp, mời vào!”
Sau khi kiểm tra thư mời của Dương Thanh, nhân viên bảo vệ cung kính nói.
Dương Thanh mới đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Cậu là Dương Thanh à?”
Anh nhướng mày quay lưng lại, thấy một người đàn ông trung niên đang lạnh nhạt nhìn mình chằm chằm.
Bên cạnh ông ta là một gương mặt quen thuộc, Mạnh Hồng Nghiệp – chủ nhà họ Mạnh.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên.
Thấy vậy, Dương Thanh lập tức đoán ra được thân phận của đối phương.
Người phụ nữ trung niên này chắc là mẹ của Mạnh Huy, Hoàng Mai.
Còn người đàn ông trung niên kia chính là bố của Hoàng An, Hoàng Chung, cũng là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoàng, một trong tám chủ gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Con trai tôi chết trong tay cậu, cậu lại hỏi tôi chuyện gì sao?”
Hoàng Chung cau mày, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.
.