“Dương tiên sinh, xin chào!”
Lục Bảo Cường cũng là người trong giới thượng lưu, đương nhiên nghe tiếng Dương tiên sinh.
“Được rồi, Lục tiên sinh, anh có thể mang những mảnh vỡ ra cho Dương tiên sinh giám định hay không?”
Tôi nói.
“Được, được, đó là đương nhiên!”
Lục Bảo Cường rất tự tin nói, khác hẳn với cảm giác ngày hôm qua.
Lục Bảo Cường lấy ra một cái hộp, đặt lên trước mặt chúng tôi. Dương tiên sinh dùng kính lúp, nhìn tỉ mỉ xem xét.
Lục Bảo Cường rất bình thản ung dung, cảm giác như hắn nắm chắc phần thắng.
Mà Hứa Nhị thì lại vô cùng khẩn trương, thấp thỏm bất an.
“Như thế nào, Dương tiên sinh?”
Lục Bảo Cường cười hỏi.
“Không sai, đây chính là bình hoa thời Sùng Trinh!”
Dương tiên sinh để kính lúp xuống, tự tin nói.
“Dương tiên sinh, ngài chắc chắn chứ?”
Tôi cố ý hỏi.
“Đúng vậy, tôi dám khẳng định!”
Dương tiên sinh gật đầu nói.
“Ha ha! Như thế nào, tôi không lừa các người chứ? Tôi đã nói rồi không cần thiết phải kiểm nghiệm !”
Lục Bảo Cường cười tươi, nhưng trong lòng đang rỉ máu! Đây là một bình hoa giá trị liên thành, nhưng mà được người ngọc cũng đáng giá!
“A, nếu là như vậy, vậy chúng ta cũng nên thực hiện ước định…”
Tôi cầm lấy những mảnh vỡ, nhìn Lục Bảo Cường nói:
“Nhưng mà chúng tôi còn có một bộ phim, Lục tiên sinh có hứng thú xem không?”
“Bộ phim? Phim gì? Cậu có ý gì?”
Lục Bảo Cường không giải thích được hỏi.
“Ha hả, bộ phim này đương nhiên có liên quan tới Lục tiên sinh, và với cả bình hoa này nữa, Lưu tiên sinh có muốn xem không! ?”
Tôi cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://thegioitruyen.com
“Hừ! Cậu còn muốn giờ trò gì nữa? Bình hoa đã vỡ thành mảnh nhỏ, Dương tiên sinh đã giám định, thì còn xem phim làm gì nữa?”
Lục Bảo Cường bất mãn nói.
“Bộ phim này đương nhiên có tác dụng rồi, hơn nữa còn là vấn đề mấu chốt, Đỗ Tiểu Uy, mang latop tới đây”
Tôi đối với Đỗ Tiểu Uy nói.
“Được!”
Đỗ Tiểu Uy đáp một tiếng, mang thegioitruyen.combook đặt lên bàn.
“Các người có ý gì, thời gian của tôi còn quý hơn tiền, lát nữa tôi còn một hội nghị quan trọng, được cả mấy ngàn đồng, các người lam trễ có trả được không!”
Lục Bảo Cường có chút không vui nói.
“Đừng nên nóng vội, Lục tiên sinh, chúng ta cùng xem một chút có sao đâu!”
Tôi nói.
“Hừ! Dù sao Hứa Tuyết Quân đã là của tôi rồi, các người làm những chuyện này có ích gì!”
Lục Bảo Cường hừ nói.
“Chưa chắc đâu?”
Tôi lạnh lùng nhìn Lục Bảo Cường nói.
“Cậu nói gì… ! ?”
Lục Bảo Cường còn chưa nói hết câu, thì đã sững sờ!
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 378: Tiền mất tật mang (1)