Khương Bội lập tức thu hồi khó chịu, cười nói: “Đó là tất nhiên.”
Khương Tự bình tĩnh liếc Khương Bội một cái, không nhanh không chậm nói: “Nếu Lục muội muốn nghe ta nói, vậy ta đây nhắc nhở một câu. Mong Lục muội nhớ kỹ, về sau đừng xưng Yến Vương là Tứ tỷ phu.”
“Vậy nên gọi là gì?” Khương Bội buồn bực hỏi.
“Ngươi hẳn phải kêu hắn Vương gia.”
Cặp mắt cực kỳ tinh xảo kia không chút gợn sóng, nhưng Khương Bội lại có cảm giác như đựng đầy trào phúng.
Nàng ta lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Nhưng hắn xác thật là Tứ tỷ phu nha.”
Khương Tiếu cười nhạo ra tiếng: “Lục muội, Tứ muội đều đã nhắc nhở ngươi, ngươi sao còn không hiểu chuyện như vậy? Quy củ của hoàng gia có thể giống gia đình bình thường à? Đó là đường đường thân vương, còn chưa cùng Tứ muội thành thân đâu, ngươi mở miệng một tiếng Tứ tỷ phu, để người ta nghe thấy há không cười đến rụng răng?”
Thấy Khương Bội vẫn còn không phục, Khương Tiếu hỏi lại: “Ngươi có nghe nói quốc trượng gọi Hoàng Thượng là con rể chưa?”
Khương Bội hoàn toàn nghẹn lời, cúi đầu nói: “Tứ tỷ, ta sai rồi, về sau không kêu loạn nữa.”
Khương Tự nhắm lại hai mắt, không hề hé răng.
Đối với muội muội này, kiên nhẫn của nàng chỉ giới hạn đến đó.
Xe ngựa trực tiếp lái đến nhị môn Đông Bình Bá phủ, tỷ muội bốn người theo thứ tự xuống xe ngựa.
Sau khi cùng Khương Lệ và Khương Bội tách ra ở giao lộ, Khương Tiếu bắt lấy tay Khương Tự: “Tứ muội, ta có phải gây ra phiền toái rồi không?”
Khương Tự đứng yên, bất động thanh sắc hỏi: “Tam tỷ sao lại hỏi như vậy?”
Trong mấy tỷ muội trong phủ, Khương Tiếu tuy tính tình thẳng thắn, thoạt nhìn vô tâm vô phế, nhưng thời điểm mấu chốt lại tương đối nhạy bén.
Khương Tự nghĩ, tư chất của mỗi người thật là trời sinh khác nhau, liền tỷ như nàng, cho dù đã trải qua trọng sinh, có đôi khi vẫn vụng về bất kham như trước.
Khương Tiếu vò khăn: “Nghe muội với Vương gia nhắc tới thích khách, ta liền nghĩ nào có chuyện khéo như vậy, ta mới vừa bị đẩy ra chặn đường đội ngũ, thích khách liền xuất hiện. Nếu sau lưng đẩy ta không phải Lục muội, có lẽ…… Có lẽ là thích khách cũng không chừng, nếu là như vậy chẳng phải là ta rước phải phiền toái rồi……”Khương Tiếu càng nói càng bực: “Sớm biết như vậy, ta liền không nên ra cửa xem náo nhiệt……”
Khương Tự cầm tay Khương Tiếu, trấn an nói: “Tam tỷ trước đừng nên suy nghĩ bậy bạ, trở về nghỉ cho khỏe đi. Nếu thật sự có phiền toái, muội chắc chắn tìm Vương gia nghĩ cách.”
“Vậy làm phiền Tứ muội.” Khương Tiếu hơi hơi uể oải.
Hai người tách ra chưa hơn một canh giờ, trong cung liền có người tới, mời Khương Tiếu đi một chuyến.
“Thật sự truyền Tam cô nương chúng ta?” Phùng lão phu nhân lại hỏi lần nữa, trong lòng không ngừng suy tư.
Không lẽ nghĩ sai, trong cung cho dù truyền triệu cũng nên là truyền Tứ nha đầu nha, Tam nha đầu có thể nhấc lên quan hệ gì với trong cung?
Nội thị có chút mất kiên nhẫn: “Xác thật là Tam cô nương không sai.”
Phùng lão phu nhân thấy thần sắc nội thị chắc chắn, đành phải phân phó hạ nhân đi mời Khương Tiếu.
Khương Tự nghe được tin tức, chủ động đưa Khương Tiếu ra ngoài, trên đường hạ giọng nói: “Tam tỷ hãy yên tâm, có người hỏi chuyện xảy ra khi đó cứ nói ra tình hình thực tế là được. Có Yến Vương ở đó, bọn họ sẽ không làm khó dễ tỷ.”
Khương Tiếu gật gật đầu, theo nội thị lên xe ngựa.
Khương Tự mắt nhìn xe ngựa đi xa, lúc này mới quay về.
Phùng lão phu nhân vội vàng hỏi: “Tự Nhi, sao trong cung lại cho người truyền Tam tỷ con?”
Khương Tự vẻ mặt mờ mịt: “Cháu gái không biết nha.”
Phùng lão phu nhân bị nghẹn gần chết, biết rõ Khương Tự dùng mánh lới, lại có lửa cũng không phát ra được, nghẹn đến mức tim đau.
Trong hoàng cung, Cảnh Minh Đế cũng nghẹn đến mức tim đau.
“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế không biết, ngự phố khoe quan lại có kẻ xấu trà trộn vào ám sát Trạng Nguyên lang, vẫn là người dị tộc! Chư vị có biết, nếu tặc nhân đắc thủ, sẽ là hậu quả gì không?”
Trên mặt đất quỳ một đống người, thừa nhận cơn phẫn nộ lôi đình của Cảnh Minh Đế, run sợ không thôi.
Trạng Nguyên lang khóa này không thể so với bình thường, đó chính là điềm lành trăm năm khó ra nha, nếu như thật sự bị ám sát trước mặt ngàn vạn bá tánh, nói dao động căn cơ Đại Chu đều không quá.
Dân tâm tụ, thì giang sơn cố. Dân tâm dao động, giang sơn ắt nguy nan.
Hưng suy tụ tán, hướng đi của vận mệnh quốc gia, có đôi khi chỉ là một sự kiện bất đồng, e đã long trời lở đất.
Cảnh Minh Đế thường thấy dáng vẻ đám thần tử cứng cổ làm trái lại, hiếm khi nhìn thấy đám lừa bướng bỉnh này nơm nớp lo sợ, trong cơn tức giận lại vô tình có một tia mừng thầm.
Ông trầm khuôn mặt, liếc Úc Cẩn cách đó không xa một cái.