Đinh Hoàng Liễu đặt ly rượu xuống, không trả lời mà hỏi lại: “Ông nội, ông để ý cái gì của em ba nhất?”
Đinh Trung không nói.
Đinh Hoàng Liễu nở nụ cười: “Chỉ sợ, là 10% cổ phần công ty kia đi?”
Không gian yên tĩnh lại.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này vẫn luôn làm Đinh Trung khó chịu, mỗi lần nghĩ đến công ty có 10% cổ phần ở trong tay Đinh Thu Huyền, ông ta cả người đều không thoải mái.
Đinh Hoàng Liễu tiếp tục nói: “Ông nội, lúc này, không phải là cơ hội thu hồi lại tốt nhất sao?”
“Có ý gì?”. truyện tiên hiệp hay
“Rất đơn giản, em ba sẽ không chỉ là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, mà nhất định sẽ đắc tội những ông to kia. Đến lúc đó, chẳng phải ông có cơ hội thu hồi lại 10% cổ phần sao?”
Nói rất đúng!
Đinh Trung hiểu.
Đinh Thu Huyền sẽ đắc tội với người ta, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc đó hoàn toàn có thể lấy cớ vì ổn định cơn giận của người ta, mà “bất đắc dĩ” trừng phạt Đinh Thu Huyền, thu hồi cổ phần công ty.
Như vậy, cây đinh trong lòng Đinh Trung không phải nhổ được rồi sao?
Đinh Trong giơ ngón cái lên: “Tốt, rất tốt! Hoàng Liễu à, vẫn là con thông minh, biết ông nội đang nghĩ gì.”
Quay đầu lại, ông ta nhìn qua Đinh Phong Thành: “Phong Thành, sau này con phải học hỏi chị của mình một chút, đầu óc thông minh một chút. Sau trăm tuổi, ông cũng là phải giao nhà họ Đinh cho con, con như bây giờ sao ông có thể yên tâm được?”
Đinh Phong Thành bất đắc dĩ gật đầu: “Biết rồi ông nội, con sẽ cố gắng.”
Ba người liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười, đồng thời giơ ly rượu lên, vì đêm nay “Tốt hơn một chút” cụng ly!
Phía Đông mặt trời mọc.
Một ngày mới, lại đến.
Trong thành phố, mỗi người đều bận rộn, đi làm, đi học, bôn ba vì cuộc sống.
Một chiếc xe Audi màu đến, dừng ở điểm dừng, cửa mở ra, một người đàn ông dáng người khôi ngô từ bên trong bước ra.
Ông ta là Quan Chí Toàn đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng nhà giàu ở khu Giang Nam, là một trong những doanh nghiệp thực phẩm lớn nhất toàn cầu.