Kiện Hồn Đạo Khí này, trước đây từng xuất hiện một dạng tượng tự uy chấn khắp đại lục từ vạn năm trước, với cái tên Gia Cát Thần Nỏ. Người sáng tạo ra nó chính là tiên tổ Đường Tam, người sáng lập nên Đường Môn. Khi Hoắc Vũ Hạo chế tạo Hồn Đạo Khí đã vận dụng nguyên lý của Gia Cát Thần Nỗ kết hợp cùng Hồn Đạo Khí và tạo nên thành quả là đây.
Dù đã có cả bản vẽ của Gia Cát Thần Nỏ nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng phải mất chừng nửa năm nghiên cứu mới hoàn thành được ý tưởng này, dù là Phàm Vũ cũng không biết được chính xác kết cấu của nó. Vì đây là kiện Hồn Đạo Khí đầu tiên được chế tạo theo nguyên bản từ ám khí Đường Môn. Trong những gì Hiên Tử Văn đã nói, ngoài việc không thể xác định chính xác được uy lực của kiện Gia Cát Thần Nỏ mà Hoắc Vũ Hạo vừa làm, thì tính dẻo dai và việc người bình thường cũng có thể sử dụng là hoàn toàn chính xác. Đây là một mục tiêu mà học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã một mực theo đuổi từ rất lâu rồi.
Trong số các đầu đề nghiên cứu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đứng đầu luôn là đề bài làm thế nào để người bình thường cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí? Nghiên cứu này là tìm ra nguyên lý chứ không phải là cần chế tạo một Hồn Đạo Khí cụ thể.
Hiên Tử Văn nắm chặt tay Hoắc Vũ Hạo nói:
– Mau nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào? Làm sao có thể làm được như vậy? À không, ngại quá, ta có chút kích động. Bán cho ta đi, ngươi bán thành quả nghiên cứu này cho ta đi, giá cả tùy ngươi chọn. Được không?
Hoắc Vũ Hạo nhìn vẻ mặt kích động của Hiên Tử Văn, ấn tượng cũng tốt thêm một chút, vì hắn cảm nhận được, Hiên Tử Văn là một người có thể sẵn sàng trả giá vì mục tiêu mà mình nghiên cứu, mà người như thế này bình thường lại càng đơn giản, không có quá nhiều mưu mô.
– Hiên lão sư, ta đến đây để được ngài hướng dẫn. Ngài xem ta có thể thông qua kiểm tra không?
– Đương nhiên thông qua. Ngươi có thể bán cho ta không? Tuy nguyên lý của nó chưa hẳn có thể giải quyết tất cả vấn đề nhưng ta sẽ dựa theo nó mà nghiên cứu thêm, cậu bé… ta còn chưa biết tên của ngươi?
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói:
– Ta là Hoắc Vũ Hạo.
– Được được, Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói xem, ngươi có thể bán cho ta thành quả nghiên cứu này không?
Hiên Tử văn vội vàng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lập lức lắc đầu không hề do dự.
– Thật ngại quá Hiên lão sư, ta không thể bán cho ngài. Ngài cũng biết học viện Sử Lai Khắc của ta và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bên phía ngài là mối quan hệ canh tranh. Càng quan trọng hơn, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trực thuộc đế quốc Nhật Nguyệt. Ngài hẳn là hiểu, một kiện Hồn Đạo Khí mà người bình thường cũng có thể sử dụng, nếu được mang vào quân đội thì sẽ đáng sợ như thế nào.
Hiên Tử Văn nhíu mày nói:
– Nói thế là ngươi không chịu bán?
Hoắc Vũ Hạo không hề có ý thương lượng:
– Vâng, không bán. Ta thấy ngài cũng không phải là một người cuồng chiến tranh, chẳng lẽ ngài hi vọng nghiên cứu của mình giúp chiến tranh phát triển? Hơn nữa, ta là người của đế quốc Tinh La, ta không thể để nghiên cứu của mình giao cho đế quốc Nhật Nguyệt.
Hiên Tử Văn nói:
– Ngươi không sợ ta sẽ vì nghiên cứu của ngươi mà làm chuyện bất lợi cho ngươi sao?
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt đáp:
– Nếu ngài muốn làm thế chắc chắn sẽ không nói cho ta biết. Huống chi, người của học viện Sử Lai Khắc không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt. Ngài có tin không? Tuy tu vi ngài hơn xa ta nhưng ở khoảng cách này, ít nhất ta có thể chắc chắn cùng ngài đồng quy vu tận.
Hiên Tử Văn nghe xong lời này, hoàn toàn không hề nổi giận như Hoắc Vũ Hạo đã tưởng tượng, mà ngược lại còn chân thành hpn:
– Hoắc Vũ Hạo, vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu nói cho ta biết? Ta sẽ cố gắng dạy ngươi được không? Ta đổi nghiên cứu của mình với ngươi? Ngươi phải biết rằng, thành quả nghiên cứu mới nhất của ta cực kỳ khó lường. Một trong số đó chính là một kiện Hồn Đạo Khí Viễn Trình có khả năng theo dõi. Thứ này ở Minh Đức Đường chỉ có mình ta có thể làm. Tuy nó là Hồn Đạo Khí cấp tám nhưng cũng có thể xem là cấp chín.
Hoắc Vũ Hạo vẫn lắc đầu như cũ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hắn cũng không biết nếu những lời này của Hiên Tử Văn mà để Kính Hồng Trần nghe thấy, chắc vị Đường Chủ kia phải tức đến phun máu.
– Ngươi có hiểu không đấy?
Hiên Tử Văn thấy Hoắc Vũ Hạo coi thường thành quả nghiên cứu của mình liền tức giận.
Hoắc Vũ Hạo bình thản nói:
– Hiên lão sư, ta không hiểu lắm, nhưng ta có thể thấy, thành quả nghiên cứu của ngài chỉ thích hợp với quân đội quốc gia. Mà không hề có tác dụng nhiều với cá nhân, còn ta lại không phải một quân nhân. Về phần do thám, mời ngài cảm nhận.
Hoắc Vũ Hạo nói xong, hai mắt liền phát sáng lấp lánh ánh kim, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt rơi lên người Hiên Tử Văn.
Hàng loạt hình ảnh từ mọi ngõ ngách trong phạm vi năm trăm mét lập tức ào ào chui vào đầu Hiên Tử Văn làm hắn chấn động cả người, ngay cả tình hình bên ngoài căn phòng thí nghiệm này hắn cũng trông thấy được.
Hoắc Vũ Hạo cũng không cho hắn nhiều thời gian cảm nhận, Hồn Kỹ vừa phóng ra lập tức thu vào, nhìn Hiên Tử Văn bằng ánh mắt bình tĩnh. Sở dĩ hắn bày ra năng lực của mình vì hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu mình đi theo vị Hiên lão sư này có lẽ sẽ có được đột phá. Mà sự đột phát này bất kể là với học viện Sử Lai Khắc hay Đường Môn đều có lợi ích không gì sánh được.