Cho dù là ngẫu nhiên sẽ xẹt qua đáy lòng, nhưng khi cô nhìn bọn nhỏ trong phòng khách đang trông mong chờ ăn món ăn này, cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, các con của cô còn như vậy, tuổi còn nhỏ đã biết đùm bọc và đoàn kết với nhau.
Vậy cô có tư cách gì trách chị em nhà bọn họ chứ?
Bọn họ cũng là tình cảm tay chân, máu đặc hơn nước, hắn che chở chị ta có gì lạ đâu? Nếu như không che chở, chẳng lẽ bảo hắn trơ mắt nhìn Hoắc Tư Tinh đi tù thanh danh bị hủy hết sao?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Cô cúi người tiếp tục cầm kềm cắt móng vuốt cua: “Sư phụ, cái nào cũng phải cắt bỏ sao?”
Sư phụ đang xào rau: “Cắt đi, các tiểu thiếu gia đều là trẻ con, quá cứng lo lắng làm tổn thương bọn họ, cắt nhẵn một chút cũng không sao.”
“Được!”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy cho nên tiếp tục cắt.
Đang lúc hết sức chăm chú làm món ăn này, bỗng nhiên dì Vương từ bên ngoài ầm ĩ tiến vào: “Cô Ôn, Tiểu Lâm tới đây đang ở bên ngoài, cậu ấy nói bảo cô đi ra ngoài ngay, muốn dẫn cô đến một nơi.”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, dẫn cô đến một nơi? Đi đâu?
Cô có hơi bối rối.
Nhưng lúc này, Lâm Tử Dương không đợi ở bên ngoài nữa mà đã tự tiến vào, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng bếp, anh ta lập tức chạy vào.
“Phu nhân, nhanh lên, ông cụ vừa rồi gọi điện thoại tới bảo tôi lập tức dẫn cô về nhà cũ một chuyến.”
“A?”
“A cái gì nữa? Nhanh lên, trễ rồi sắp không kịp rồi, tổng giám đốc không chừng sẽ ném thẳng đại tiểu thư vào cục cảnh sát, đến lúc đó tập đoàn Hoắc thị sẽ gặp rắc rối lớn!”
Lâm Tử Dương nóng ruột nhìn thấy Ôn Hủ Hủ còn đang ngây người, dứt khoát tiến vào tóm cô đi ngay lập tức.