Tuy kết bái thành huynh đệ, nhưng hắn vẫn xưng hô là vương gia.
Miêu Nghị gật gật đầu, coi chừng chiến trường nói:
– Nói cho Thanh Nguyệt, kẻ nào bắt sống Khúc Trường Thiên, bản vương tự thân treo lệnh trọng thưởng toàn quân!
– Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh minh bạch y của hắn, hiện nay Khúc Trường Thiên chính là ta đốc vệ chi huy sư cận vệ quân, bắt sống người này, quân tâm cận vệ quân sẽ bị ảnh hưởng thế nào không cần nghĩ cũng biết biết, làm chút tay chân khiến Khúc Trường Thiên lệnh cho bộ hạ cận vệ quân không tham chiến lần này đầu hàng, ảnh hưởng sản sinh sẽ càng thêm trọng đại.
Rất nhanh, nhân mã vây công Khúc Trường Thiên giống như điên rồi, bốn phía còn có nhân mã liều mạng chen về hướng Khúc Trường Thiên bên kia.
Không ngoài mục đích nào khác, chỉ vì câu tự thân treo lệnh trọng thương toàn quân của vương gia!
Điều này đồng nghĩa với cái gì? Đồng nghĩa với vinh hoa phú quý, đồng nghĩa với kỳ ngộ người khác phấn đấu một đời cũng khó mà có được, hoàn toàn đáng để mạo hiểm thử một lần, ngươi không thử, người khác cũng sẽ liều mạng đi thử!
Nếu là ở vào kém thế thì còn đỡ, trước mắt đứa mù cũng biết bên này thắng chắc, nhiều người như vậy cùng lao lên, có cái gì để sợ, người nào cướp được liền của người đó!
Bên này nhân mã rất nhiều, không khỏi chen lấn mà tới, tu vị yếu căn bản không chen vào nổi, tu vị cao thì vì cướp công lao mà không ngại xô đẩy, gạt người mình sang một bên, còn nhân tiện mắng thêm một câu:
– Cút sang một bên, ở đây không có chuyện của ngươi!
Tu vị thấp muốn kiếm tiện nghi, không phải đùa ư?
Khúc Trường Thiên đã chìm vào trong bể người, một tay một thanh trường kiếm, giống như điên rồi, liều mạng chém về phía đám cao thủ vây công tới từ bốn phương tám hướng, cả người toàn là máu.
Thuộc cấp bên người đã chết sạch, làm sao ngăn được nhiều cao thủ như thế uà tới vây công.
Khi phát hiện bên người toàn là cao thủ, cả hi vọng giết thêm kẻ nào hay kẻ đó đều không thành, Khúc Trường Thiên điên cuồng rống lên, đầy mặt bi phẫn, hai mắt trợn trưng, vung kiếm toàn lực đẩy ra một kích, thuận thế quét lên cổ mình, dứt khoát và quyết đoán, trực tiếp chém bay đầu lâu bản thân, máu nóng tuôn trào mà ra.
Đám đông rối loạn vẫy công lập tức ngẩn ngơ,…
Được đến tin Khúc Trường Thiên tự tận, sắc mặt Miêu Nghị hơi trầm xuống.
Lúc này chiến sự còn chưa triệt để kết thúc, ngược lại chủ tương Khúc Trường Thiên lại đi đứt trước..
Trong tinh không, long phượng chao liệng lao nhanh, trên tọa gia long liên hoa lệ, Thanh Chủ ngồi ngay ngắn trong tiểu các, Chiến Như Ý an tĩnh tại gian nhỏ mặt sau, đại quân đi theo chung quanh.
– Bệ hạ, đà mất đi liên hệ với Khúc Trường Thiên bên kia..
Trước bảo tọa, Vũ Khúc nhắm mắt thở dài tấu lên.
Một bên Phá Quân chắp tay mà đứng cũng nhắm mắt ngẩng đầu, mất đi liên hệ là có ý gì cũng không cần nói nhiều, hai pho tượng của hắn, Tây Môn Vô Dã cùng Khúc Trường Thiên đều chết trên tay Ngưu Hữu Đức.
Thanh Chủ banh mặt không thốt một tiếng.
Lát sau tinh linh trên tay Vu Khúc lần nữa liên hệ, lại u ám bẩm báo nói:
– Bệ hạ, ba trăm triệu đại quân Hoa Nghĩa Thiên đa tổn thất gần hết, chỉ dẫn theo hơn hai trăm vạn người giết ra trùng vẫy, hướng bệ hạ thỉnh tội!
Tám trăm triệu nhân mã bị tiêu diệt? Trong gian nhỏ mặt sau, Ngân Sương, Bạch Tuyết đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng, tin tức chiến sự bất lợi liên tiếp truyền đến, khiến hai người rất thấp thỏm, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đức lợi hại như vậy, ngay cả cận vệ quân quy mô to lớn chưng ấy cũng không phải đối thủ của hắn.
Trước kia nghe nói Ngưu Hữu Đức năng chinh thiện chiến, được xưng chiến vô bất thắng, rốt cuộc là xuất từ Doanh gia, các nàng thỉnh thoảng còn nói chút âm dương quái khí, bây giờ lại chỉ có hoảng sợ, lo lắng không biết bệ hạ có thắng nổi hay không?
Chiến Như Ý an tĩnh lắng nghe, chầm chậm quay đầu, thấu qua song cưa ngăn cách nhìn hương bên này.
Thanh Chủ từ từ nói:
– Địch đông ta ít, có tội gì, tội là ở nghịch tặc Ngưu Hữu Đức. Truyền lệnh Hoa Nghĩa Thiên, để hắn liên hệ nhân mã trong canh nội Nam quân, tận lượng nghĩ cách thu gom đại quân, đừng nên tự tiện xuất kích, chờ đợi hội hợp cùng trẫm.