Mà một màn này đối với Tầm Nguyệt lại không tạo thành một chút ảnh hưởng nào, lúc này nàng đột nhiên quay sang nói với Vân Thiên Hà:
– Lập tức mang theo mọi người tiến vào trong cốc, tìm được Huyễn Long Trì, lấy linh hạch trong Thiên Long Trấn Linh Trụ đưa cho ta, đó chính là phương pháp duy nhất để tiêu diệt cỗ ý chí tà ác này, đi mau!
Vân Thiên Hà sửng sốt, lúc này Thần Hoa Diệu lại phản ứng cực nhanh, nói:
– Thiên Hà, Tầm Nguyệt đã hấp dẫn toàn bộ ý chí mặt trái cừu hận tập trung chuyên chú vào nàng, hiện tại Vu linh vương đối với chúng ta không hề tiếp tục gây ra chút ảnh hưởng nào, nàng muốn chúng ta phải nắm chặt cơ hội duy nhất!
– Thế nhưng Tầm Nguyệt…
– Lập tức đi!
Lúc này Tầm Nguyệt tựa hồ như đã hoàn toàn thay đổi một người khác, tại lúc nàng phóng xuất ra một cỗ ý chí, Vân Thiên Hà nhất thời cảm giác được vẻ uy nghiêm không được phép xúc phạm từ Tầm Nguyệt tỏa ra, làm cho hắn kinh ngạc, nàng đã không còn là Tầm Nguyệt mà hắn từng quen biết.
Thần Hoa Diệu lại nhắc nhở Vân Thiên Hà một câu, liền mượn thơi cơ này, lập tức thối lui trở về tìm mấy người Nam Minh Khai, kéo theo Vân Thiên Hà còn có chút thất thần.
Hắn không biết vì sao Tầm Nguyệt lại biến thành như vậy, nhưng nếu đã xảy ra, cũng đã tạo cho bọn họ một cơ hội thuận lợi tiến vào trong cốc, mà để Tầm Nguyệt lưu lại chỗ này, lương tâm hắn khó yên, sau này trong lòng hắn sợ rằng sẽ mãi mãi mang theo nỗi lòng chịu tội, nếu như hắn dẫn Tầm Nguyệt tới đây, cũng đã đáp ứng Lộng Nguyệt và Đường bà bà chiếu cố nàng, hắn có trách nhiệm bảo đảm an nguy của Tầm Nguyệt, cùng nàng tiến lùi.
Lúc này vị trưởng lão vị Vu linh vương khống chế mang theo vẻ mặt cừu hận ý chí, đánh về phía Tầm Nguyệt, hơn nữa còn có Thản Cơ sau khi cùng với Vu linh vương ký kết khế ước hàng linh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tình cảnh của Tầm Nguyệt mười phần nguy hiểm.
Tại lúc Thản Cơ và khôi lỗi trưởng lão phát động công kích cực mạnh đối với Tầm Nguyệt, Vân Thiên Hà cũng không do dự, thả người giật lại lao tới, liền tiếp được thế tiên công của vị trưởng lão mắt hồng kia.
Đối mặt với vị trưởng lão mắt hồng, hắn tuy rằng đã bị Vu linh vương khống chế trở thành khôi lỗi, công lực đạt tới tiêu chuẩn Tông Sư cấp, như vậy Vân Thiên Hà không sợ hãi, tiếp được công kích, liền sau đó là mười đạo khôn ấn đánh ra.
Khôn tức bạo phát lực lượng, làm cho thân thể vị trưởng lão mắt hồng kia cứng đờ, hắn bị Vu linh vương khống chế trở thành khôi lỗi, cũng không được linh hoạt giống như bình thường, không còn cơ sở từng trải phong phú, ngạng cứng đối cứng chống lại lực lượng ẩn chứa trong mười đạo khôn ấn, thân hình bạo lui, điên cuồng phun máu tươi, ngược lại càng khơi dậy thêm hung tính điên cuồng.
Nghĩ đến trước gặp phải chuyện thi thể đột nhiên công kích, Vân Thiên Hà biết, chỉ cần vị trưởng lão mắt hồng này còn có một tia sinh mệnh lực, như vậy hắn sẽ liên tục khởi xướng công kích. Thấy một đòn vừa rồi không đánh gục được đối phương, trương lão hồng mâu vẫn như cũ điên cuồng nhào tới.
Lúc này Vân Thiên Hà nhướng mày, nhãn thần lạnh lùng, cuối cùng rút Vân Tru ra.
Xoẹt!
Lúc Vân Tru rời khỏi vỏ, quán thâu Thần Ý quyết huyễn hóa thành kiếm ảnh, mang theo ý chí cường đại do Thương Nguyên lưu lại dung nhập vào trong thân kiếm, tức thì tỏa ra vô số ngân mang huy vũ.
Không gặp một chút trở ngại nào, thực giống như đánh vào đầu gỗ, vị trưởng lão kia tuy rằng có bản năng muốn tránh né, thế nhưng hắn tốc độ của hắn không thể nào so sánh được với tốc độ Vân Tru xuất kiếm, lập tức bị một kiếm chặt đút yết hầu, trưởng lão mắt đỏ ôm lấy cổ của chính mình ngăn cản không cho máu tươi phun ra, liền mềm oặt rồi ngã xuống, đầu hắn ngã nhào rơi xuống dưới, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng dưới vách núi.
Nhưng mà…
Đúng lúc Vân Thiên Hà chuẩn bị trợ giúp Tầm Nguyệt, lúc này thi thể vị trưởng lão không đầu lại một lần nữa đứng lên đánh về phía Vân Thiên Hà, mà lần này động tác giống như một cương thi, tâm trạng Vân Thiên Hà buồn nôn, lần thứ hai huy vũ Vân Tru, liên tục ba kiếm chém qua, vị trưởng lão này liền bị chặt đứt tứ chi, cũng không thể tiếp tục đứng lên công kích, đã hoàn toàn không còn giá trị để Vu linh vương điều khiển, rốt cuộc đã triệt để chết đi!
Chỗ đáng sợ của Vu hồn thú, không chỉ như thế!
Ngay lúc xoay người chuẩn bị trợ giúp Tầm Nguyệt, chỉ là biểu hiện của Tầm Nguyệt khi đối mặt với thế công của Thản Cơ lại để Vân Thiên Hà thất kinh, bản thân Thản Cơ đã có thực lực cấp Tông Sư, nhưng từ lúc nàng ký kết khế ước hàng linh với Vu linh vương, thực lực của nàng đã tiếp cận tới Tông Sư đỉnh rồi, nhưng lúc này Tầm Nguyệt đối phó lại vô cùng thành thạo, xem ra nàng chủ yếu là cố kỵ Vu linh vương công kích đánh lén vào tinh thần.
Mà trước đó, thực lực Tầm Nguyệt biểu hiện ra ngoài cũng mới chỉ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, nhưng tại giờ khắc này, Vân Thiên Hà không thể tin được, Tầm Nguyệt gần nhất phát sinh biến hóa kỳ dị, mà ngay cả thực lực cũng xảy ra biến hóa, quả thực làm người khác không thể nào tưởng tượng nổi. Còn chưa chờ Vân Thiên Hà tiến lên xuất thủ, lúc này trước ngực Thản Cơ liền bị Tầm Nguyệt đánh trúng một chưởng, thân thể bạo lui, miệng phun máu tươi, nhưng lúc này dưới sự ảnh hưởng của Vu Linh Vương, thực lực của nàng vẫn như cũ tiếp tục tăng cường, chỉ là nàng cũng rất giảo hoạt, tại lúc Tầm Nguyệt chuẩn bị thừa thắng xông lên, tựa hồ nàng cùng với Vu linh vương đã đạt được sự ăn ý nào đó, tại lúc Vu linh vương tiến hành công kích quấy nhiễu tinh thần đối với Tầm Nguyệt, Thản Cơ liền cấp tốc đánh ra hai chưởng về phía Tầm Nguyệt, rồi lập tức chạy ào tới cửa vào Hương Tuyết Cốc, biến mất không còn hình bóng.
– Mau đuổi theo, không được để nàng trước một bước tìm được Huyễn Long Trì, hủy đi Thiên Long Trấn Thiên Trụ, phóng xuất ra linh phách chân thân, một khi Vu linh vương bị thả ra, hậu hoạn vô cùng!
Tầm Nguyệt nhắc nhở Vân Thiên Hà một câu, lúc này thân thể đột nhiên run rẩy, thấy Vân Thiên Hà còn chưa có động tĩnh, liền lạnh lùng nói:
– Ta đến ngăn cản Vu linh vương, nó hiện tại chỉ là một cỗ hình thái ý thức thể, mặc dù có thể ngưng hóa, thế nhưng thủy chung không có thực thể, chỉ cần ý chí của ta trấn áp được nó sẽ không có việc gì, ngươi còn không mau đi, lo lắng cái gì?
Ngay tại lúc này, Thần Hoa Diệu mang theo Nam Minh Khai cùng với những người còn lại chạy tới nơi, thấy Thản Cơ đã không còn liền hỏi Vân Thiên Hà, khi Vân Thiên Hà nói chuyện vừa mới xảy ra, Thần Hoa Diệu và Nam Minh Khai đồng thời biến sắc, hầu như cùng lời với Tầm Nguyệt, nói:
– Không thể dừng lại, chúng ta nhanh chóng vào cốc, phải ngăn cản quân cờ kia lại, không được để nàng tìm được Huyễn Long Trì trước, đi mau!
Nói xong, hai người mang theo mọi người cấp tốc vào trong cốc.
Cuối cùng chỉ còn lại Vân Thiên Hà, hắn quay sang Tầm Nguyệt, nhẹ giọng nói:
– Nàng bảo trọng, ta sẽ nghĩ biện pháp trở lại cứu nàng!
Nói xong, Vân Thiên Hà dứt khoái xoay người, rời khỏi Vu linh ảo cảnh, tiến vào trong cốc.
Nhưng tại lúc thân ảnh Vân Thiên Hà biến mất trong ảo cảnh, lúc này Tầm Nguyệt lại đột nhiên nhoẻn miệng cười, mờ ảo thanh nhã, nhẹ giọng nói:
– Năm xưa ta hạ nhân quả, không thể để cho các ngươi đến gánh chịu, hiện tại, ta đã không còn lo lắng, để ta đơn độc đến giải quyết hậu quả xấu này đi!