Cung điện này bố trí cấm chế rất mạnh, người lạ xông vào nhất định sẽ bị phong ấn gây thương tích, nhìn phòng ngự chặt chẽ chu đáo như thế, hẳn là bảo khố của Thần Thánh đế quốc.
– Bệ hạ!
Hoang Lăng vừa đi vào cung điện, hai thân ảnh lao ra, chỉ bằng vào chân khí đã biết thực lực của họ cũng đạt tới cấp bậc Tiềm Lực bảng.
Thực lực như vậy bảo hộ bảo khố chỉ sợ cũng chỉ có cường giả bí cảnh như Hoang Trần mới có thể đi vào.
– Ân, ta muốn vào bảo khố lấy một kiện đồ vật, mở cấm chế cho ta đi!
Hoang Lăng hừ một tiếng.
– Bệ hạ, thỉnh trình thủ lệnh của Trần đại nhân!
Một thân ảnh nói.
Trần đại nhân chính là Hoang Trần, là lão tổ bí cảnh của hoàng thất.
– Cấp!
Hoang Lăng vung tay lấy ra một lệnh bài đặc thù đưa qua.
Tinh thần đảo qua lệnh bài, thân ảnh tựa hồ kiểm tra xong, nhìn nhau gật đầu, đều tự lui ra sau một bước, bàn tay vung lên lấy ra một đồ vật giống chìa khóa cắm vào hai lỗ khóa trên cửa cung điện, hô một tiếng, cửa lớn mở ra.
– Tốt lắm!
Hoang Lăng cùng hai thân ảnh đi vào.
– Cơ hội tốt!
Nhiếp Vân hưng phấn hô nhỏ, lặng lẽ đi theo, nhưng vừa tới gần cửa đã bị một đạo quang mang quét trúng.
Không nghĩ tới trước cửa còn có bố trí, trong lòng Nhiếp Vân kinh hô đang định lui ra sau, lại phát hiện đạo quang mang không có ý đả thương người, tựa hồ chỉ dùng ghi chép lại chân khí linh hồn của người đi vào.
Dù sao hiện tại Nhiếp Vân sử dụng ngụy trang khí, ngay cả chân khí linh hồn cũng biến thành Hoang Trần, không sợ bị ghi chép, vì thế hắn lắc người tiến vào đại điện, ẩn vào trong góc.
Phạm vi bảo khố Thần Thánh đế quốc còn lớn hơn cả Tử Quỳnh sơn mạch, từng dãy giá sách bày đầy đủ đan dược bảo vật, nhiều vô số kể.
Điều này cũng khó trách, cho dù Tử Quỳnh sơn mạch cường thịnh bao nhiêu nhưng Khí Hải đại lục là do Nhân tộc chưởng quản, muốn được bảo tàng chỉ có thể âm thầm tìm kiếm. Mà Thần Thánh đế quốc có thể công khai đi tìm thu thập, vì thế bảo tàng nhiều bảo vật quả thực khó thể tưởng tượng.
– Đây là Nguyên Tinh linh dịch? Kháo, lại có tới mười mấy bình ngọc, chừng trên trăm giọt!
Tùy ý đưa mắt nhìn, Nhiếp Vân liền nhìn thấy một giá sách bày mười mấy bình ngọc, hắn nhẹ nhàng tìm hiểu liền biết là Nguyên Tinh linh dịch.
– Không biết trong này có bao nhiêu trung phẩm linh thạch, nếu có nhiều, cổ thi Yêu Thánh có thể phát huy ra uy lực càng mạnh!
Trong lòng Nhiếp Vân suy tư.
– Được rồi, ngươi đã lấy xong đồ vật cần dùng, lập tức đi ra ngoài đi, đây là quy củ mà Trần đại nhân định ra, chúng ta cũng không thể sửa đổi!
Lúc này Hoang Lăng đã lấy xong đồ vật, hai thân ảnh cung kính nói.
Tuy rằng Hoang Lăng là hoàng đế, nhưng bảo khố này trên thực tế thuộc Hoang Trần chưởng quản, hắn cũng không có tư cách lưu lại quá lâu.
– Dạ!
Hoang Lăng cũng không phản bác, cất giữ đồ vật xong xuôi đi cùng hai thân ảnh ra ngoài.
Oanh long!
Chỉ chốc lát một trận gầm rú vang lên, cấm chế lại phong ấn cả đại điện, cả căn phòng lâm vào bóng tối.
– Ha ha, mấy thứ này đều là của ta! Nhưng trước đó hãy tìm được hoàng quan rồi nói sau!
Tuy bảo vật đều ở trước mắt, Nhiếp Vân cũng không bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc.
Tuy rằng bên ngoài có cấm chế bảo hộ, nhưng Nhiếp Vân tin tưởng mỗi kiện bảo bối trong này khẳng định đều có cấm chế. Bằng không người đi vào có thể lấy đi bảo vật, mà hai thân ảnh kia cũng không cần hỏi thủ lệnh, hơn nữa còn đi theo Hoang Lăng cùng vào.
– Trước tìm được hoàng quan, vận chuyển Vô Danh pháp quyết, mở ra thiên nhãn đan điền nói sau!
Làm ra quyết định, tinh thần lực đảo qua, Nhiếp Vân đi theo hướng truy tung khí chỉ dẫn.
Vì phòng ngừa đụng vào cấm chế, mỗi một bước hắn đều thật cẩn thận, khoảng cách vài chục bước giống như đi thật lâu, thậm chí với thực lực như hắn cũng phải đổ mồ hôi.
Những cấm chế này quả thật lợi hại, quả thật không thuộc về Khí Hải đại lục.
Mới đi vài bước Nhiếp Vân cũng đã phát hiện cấm chế trong bảo khố liên tiếp cùng đại cấm chế bên ngoài, đại cấm chế khởi động cả bảo khố biến thành kín kẽ, một khi đụng vào một chỗ, sẽ gây ra phiền toái cực lớn, cho dù thực lực mạnh mẽ muốn bỏ chạy chỉ sợ khó khăn.
Đáng sợ!