“Đội quân cầm khiên tiến tới gần, chú ý giữ đội hình…”
Diệp Luật Khâm đứng từ xa quan sát, hô lớn: “Truyền lệnh cho quân tiên phong tiến công, ngăn bọn họ lại ở giữa đường sông! Không có súng và đại bác, quân đội Hoa Hạ không phải đối thủ của dũng sĩ La Sát chúng ta”.
Vô số sĩ binh của tộc Hồng Mao hò hét xông lên. Thời đại này, thể hình của binh sĩ tộc Hồng Mao đô con hơn nhiều so với người Hoa Hạ, nhìn vào như một đội quân khổng lồ.
Diệp Luật Khâm cười, nhìn sang bên sông, trong lòng nhủ thầm:
“Chỉ cần cản chân bọn họ ở bờ bên kia sông Volga, vậy đội quân Hoa Hạ không thể phát huy ưu thế được. Cho dù không thể thắng được bọn họ, vậy cứ kéo dài thời gian, đợi khi trời trở lạnh, bọn họ không thể đứng ở đây nữa…”
Vậy nhưng, cảnh tượng ngay sau đó khiến Diệp Luật Khâm há mồm trợn mắt.
Đội cầm khiên của đối phương đột nhiên đồng loạt ngồi xuống, đằng sau là vô số xạ thủ, tay cầm cung tên, loại cung này có thể bắn ra ba mũi tên một lần, hơn nữa tốc độ bắn cũng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng lớn sĩ binh của nước La Sát ngã xuống dưới sông, bị nước sông cuốn trôi. Vậy nhưng điều này cũng không ngăn cản được khí thế tấn công của quân đội La Sát. Sau khi hy sinh một lượng lớn quân đội La Sát, bọn họ nhanh chóng tiếp tục xông lên.
Đội cung nỏ của quân đội Hoa Hạ nhanh chóng lùi lại phía sau, còn trường thương thủ bắt đầu tiến lên, hai bên lập tức đụng độ nhau.
Sự tàn khốc của chiến tranh chính là bạn không thể bình luận được ai đúng ai sai, chỉ có thể cố gắng đối mặt với tất cả. Rất nhanh, nước sông Volga lập tức nhuộm một màu máu.
“Thân vương các hạ, thật không ngờ sức chiến đấu của quân địch lại mạnh đến vậy, hiện giờ hai bên đã đụng độ trực diện rồi”.
“Đã vận chuyển hoả pháo tới chưa?”
“Đã bố trí xong cả rồi, rất nhanh sẽ phát động”.
Diệp Luật Khâm cười lạnh: “Lập tức chuẩn bị! Nhân lúc quân địch đang tụ tập một chỗ, cho nổ hết bọn chúng cho ta”.