Không cần hỏi nhiều, chỉ từ gương mặt mệt mỏi của Đinh Thu Huyền, có thể nhìn ra được.
Đinh Thu Huyền nhất định biết sau lưng cái này có nguy hiểm, biết thân phận địa vị của những nhân vật này cũng không đơn giản.
Dưới tình huống biết rõ mọi thứ, cô vẫn không chùn bước chọn đồng ý với yêu cầu của ông cụ, vậy chỉ có một chuyện – cô thật sự rất muốn giúp Giang Nghĩa.
Hoặc là nói, cô thật sự quá yêu Giang Nghĩa rồi.
Có vợ như vậy, chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Trên mặt Giang Nghĩa có vẻ rất bình tĩnh, càng vào lúc này thì càng phải bình tĩnh, nếu như ngay cả anh cũng luống cuống, vậy Đinh Thu Huyền chẳng phải là càng sợ?
Annh cười cười, nhàn nhạt nói: “Thu Huyền, em định lúc nào hành động?”
“Ừ…Có lẽ là ngày mai đi. Ngài mai em phải suy nghĩ trước cẩn thận, chuẩn bị một số “lời thoại” và quà tặng, rồi lại liên lạc một số người.”
“Được.”
Trầm mặc một lúc, Giang Nghĩa còn nói thêm: “Thu Huyền, an tâm đi, khẳng định không có vấn đề gì.”
Trong lòng Đinh Thu Huyền chua xót.
Khẳng định không có vấn đề gì?
Là khẳng định có vấn đề mới đúng.
Giang Nghĩa nắm chặt tay Thu Huyền: “Vẫn là câu nói đó, em tin anh không?”
Giang Nghĩa đã rất lâu không hỏi Đinh Thu Huyền những lời này rồi, khoảng thời gian này Đinh Thu Huyền vô cùng tin tưởng Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng không còn làm cô thất vọng, nhưng lúc này, không giống lúc trước.
Nếu chỉ là một hai hộ thì còn được, một lúc 30 hộ gia đình giàu có, sao có thể chắc chắn như vậy?
Mấu chốt là, lúc này cũng không phải Giang Nghĩa ra tay, mà là Đinh Thu Huyền tự mình đi làm, cho dù tin Giang Nghĩa thì có ích gì chứ?
Cô thở dài, rút tay ra.
“Em không phải là không tin anh.”
“Chỉ là không tin bản thân mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt hiu quạnh của vợ, Giang Nghĩa càng không đành lònng, lúc này có nói thêm gì cũng vô dụng, Đinh Thu Huyền không có chút tin tưởng.
Thứ duy nhất Giang Nghĩa có thể làm, vẫn là đứng đằng sau yên lặng ủng hộ Đinh Thu Huyền.
Giúp cô gắng gượng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Cuối cùng anh nói: “Thu Huyền, tin anh, chuyện lần này nhất định sẽ vững vàng vượt qua.”
“Chỉ mong vậy.”
Đinh Thu Huyền nghiêng người, tựa vào trong ngực Giang Nghĩa.
Cho dù sau này có thế nào, ít nhất bây giờ còn có một cảng che mưa tránh gió, để tinh thần và thể xác mệt mỏi của cô có chỗ dựa vào.